Hàn Thiên thoáng sửng người sau những gì Lưu Thanh Nam vừa nói, kể từ lúc kết làm đạo lữ với Nhược Mộng, Hàn Thiên hắn đã sớm biết ngày này rồi cũng sẽ đến, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh tới như vậy, nhanh đến mức hắn còn không kịp chuẩn bị tinh thần để mà nghênh đón.
Nhược Mộng rất ít khi nói về gia tộc của mình, Hàn Thiên cũng không hỏi, hai người cứ thế kề cận nhau qua ngày tháng, trong mắt họ chỉ có người đối diện, không có quá khứ hay hiện thực nào tác động được đến cảm xúc mà họ dành cho người còn lại.
Hàn Thiên cảm thấy hắn đã biết đủ về những gì cần biết, Nhược Mộng không muốn ảnh hưởng đến tâm cảnh của Hàn Thiên, cũng nhất nhất không nói gì về thân phận của nàng.
Thành thật mà xét, một nữ thiên kim thuộc cổ tộc danh giá tại thần châu, thân phận xo với công chúa một đại đế quốc như nhất kiến, chỉ có lớn hơn chứ không có kém, huống hồ gì bản thân Nhược Mộng lại là một tuyệt thế kỳ nữ vạn năm có một, trên đời chỉ sợ không thể tìm ra được nữ tử thứ hai giống như nàng, một viên minh châu sáng chói đến như vậy, Hàn Thiên hắn dù có là kỳ tài nghịch thiên đến mấy, muốn giữ Nhược Mộng cho riêng mình, chung quy cũng không thể dễ dàng mà làm được.
Nếu sớm biết ngày này sẽ đến, thì ngay bây giờ Hàn Thiên hắn sẽ không do dự, lý trí nói cho Hàn Thiên biết hắn nên để Nhược Mộng rời đi, vì như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-ky/3650915/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.