Đường rời khỏi hoàn thành hôm nay nhộn nhịp đến lạ, có lẽ tin đồn về đám sát thủ hoành hành tại đây đã bị tiêu diệt dần lan rộng, thế nên người ở hoàng thành cũng bớt lo lắng hơn hẵn, đổi lại chuyện này, Hàn Thiên đã phải gánh một mối họa khôn lường.
Bất quá Hàn Thiên hắn thuộc kiểu, chuyện chưa đến đường cùng, hắn sẽ không đặt chú ý vào đó, đỡ phải vì thứ chưa xảy ra mà bỏ mất khoảnh khắc hiện tại, chẳng mấy khi lại có dịp cùng Nhược Mộng du ngoạn hoàng thành.
Trên đường trở về nhà, có tuyệt thế mỹ nhân như thế này cùng tản bộ ngắm cảnh, từng thời từng khắc đều có ý nghĩa, lúc này trời đang vào hè, ban ngày ánh sáng đặt biệt chói lóa, bất quá đường đi bộ ở đế đô đều có trồng đại thụ hai bên, từng hàng từng hàng cây râm mát trải dài tít tắp, dưới đường lại chớp tắt từng chùm tia nắng chen qua kẽ lá, hợp với những luống hoa rực rỡ ven đường, cảnh sắc này, chầm chậm mà ngắm quả thực vô cùng bình yên thích mắt.
Hàn Thiên đi bộ cạnh Nhược Mộng, hương thơm tinh tế trang nhã từ thân thể nàng, hòa theo từng cơn gió mát làm Hàn Thiên hắn tâm cảnh không khỏi rung động bội phần.
Thoáng nhìn nàng một lần, Hàn Thiên liền phát hiện Nhược Mộng hóa ra cũng đang quan sát hắn, ánh mắt hai người va chạm ở trong không trung, từng luồn suy nghĩ kỳ quái chợt hiện qua thức hải của cả hai, cảm thấy Hàn Thiên nhìn mình có chút khác lạ, Nhược Mộng bất giác bình tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-ky/284143/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.