Chương trước
Chương sau
Lưu Mộ vừa rời đi được vài khắc, Hàn Thiên liền nhanh chóng thông tri đến các bằng hữu của hắn về chuyện cổ đạo kim môn, cho đến nay ngoại trừ Nhược Mộng có thực lực cỡ đại võ sư đỉnh phong, những bằng hữu khác của Hàn Thiên hắn đều hầu như chưa đủ thực lực tự vệ, nếu chiến tranh thực sự nổ ra, bọn họ rất có thể sẽ gặp nhiều bất trắc.
Thế nên trong lúc thông tri sự tình cho các bằng hữu biết, Hàn Thiên đặc biệt căn dặn, bọn họ tốt nhất nên chuẩn bị sẵn một số tài nguyên cùng chỗ trú ẩn, nếu tình hình không ổn, có thể xoay sở được, ở đại thiên giới, chiến tranh thông thường đều sẽ là diễn ra giữa phần đông tu sĩ cấp thấp.
Bởi vì tu luyện càng lên cao càng khó, chẳng dễ gì để đào tạo được một cánh quân lên tới hàng vạn cao thủ trên thực lực đại võ sư, với tiềm lực của mình chẳng cao thủ nào chịu tòng quân làm lính, chịu nhiều ước thúc hết, vậy nên cả vạn kiến cùng đại ninh đế triều hơn bảy phần binh lực đều là cao thủ cấp võ tông đến đại võ sư.
Cao thủ thấp hơn thực lực đại võ sư được xem là quân dự bị loại một, cao thủ cấp võ sĩ thì chủ yếu phục vụ các công tác vặt vãnh trong quân doanh, còn các tướng lĩnh cao cấp, hầu hết đều có thực lực mức võ vương trở lên.
Hàn Thiên cùng Nhược Mộng sở dĩ bị Huyền Minh đế triệu tập cũng là vì bọn họ có thực lực cấp đại võ sư, cộng với đó là một số thủ đoạn đặc thù của mình, trong chiến trận hẵn sẽ có chỗ hữu dụng, hoặc giả nội tình bên trong lần triệu tập này vẫn còn một ẩn ý nào khác của hoàng đế đại ninh, chỉ có thể sữ dụng ba lần triệu tập, mà Hàn Thiên cùng Nhược Mộng hiện tại có thể coi như chưa thực sự bộc phát quang mang, vội vã sữ dụng như vậy, nếu nói Huyền Minh đế không có tính toán riêng, e là cực kỳ không thỏa đáng.
Bất quá Chuyện đã đến nước này, Hàn Thiên quả thực chỉ có thể thuận thế mà làm việc, Hắn trước tiên phải vào triều xem rốt cuộc, Huyền Minh đế cần bản thân làm gì?, phải biết được ý tứ của đối phương, Hàn Thiên hắn mới có thể tính toán được những bước tiếp theo.
Sau khi thông tri cho tất cả bằng hữu một lượt về đại sự sắp xảy đến, Hàn Thiên liền nhanh chóng tìm Nhược Mộng, nói nàng cùng hắn vào cung một chuyến, thực sự không ngờ, vừa rời khỏi hoàng cung mấy ngày trước, những tưởng sẽ còn lâu mới phải quay lại, nào ngờ chưa tới năm ngày trôi qua, Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng đã phải quay lại đây.
Đường vào hoàng cung quả thực cũng rất thuận lợi, nhờ có thiên mệnh bài, không thị vệ nào dám ngăn cản làm khó, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng rất nhanh đã vào đến hoàng cung đại nội.
Hai người bọn Hàn Thiên vào cung đúng lúc buổi triều hôm nay đã tan, thế nên thị vệ trong cung dẫn bọn hắn đến thẳng cung lương đình, tẫm cung của Huyền Minh đế, Huyền Minh đế không hổ là nhất quốc chi vương, đường đến cung lương đình của ông ta phải qua mấy đoạn đại lộ, hơn tám cái hoa viên, cùng hàng trăm tiểu cung của các phi tần khác.
ở trong hậu cung của hoàng đế, quả thực mỹ nữ nhiều như mây, đến cả tùy tùng của các vị cung tần quý phi, dung mạo ai nấy đều xinh đẹp như hoa, đặt trong nhân gian liền đủ làm một vùng điêu đứng.
bất quá đám người kia vừa gặp qua Nhược Mộng, nét thất thần trên mặt liền hiện lên cực kỳ rõ ràng, dù trong hậu cung này có bao nhiêu vị phi tần vương hậu, xo với nữ tử váy tím vừa bước qua kia, tất cả đều chỉ như ánh sao le lói khi đặt cạnh vần minh nguyệt.
nếu không phải có Hàn Thiên theo cùng, đám cung nữ cùng thái giám kia hẵn đã nghĩ, Nhược Mộng là phi tần mới tiến cung hôm nay, nếu quả thực là vậy, chủ tử của bọn họ chắc chắn thất sủng ngàn năm mất.
Hàn Thiên trước sau đều không quan tâm đến biểu hiện của đám cung nữ kia, chim trong lồng, cá trong ao, thấy được tiên hạc hay thất sắc tường vân bay trên bầu trời, nội tâm cảm khái cũng là chuyện thường tình, ở trong cung cấm này, đội trên đầu một mớ quy tắc khắc khe, dù đang đi qua hoa viên rực rỡ nhất, cảnh sắc ấy cũng chẳng làm tâm cảnh người ta thấy thực sự thoải mái.
Thế nên trước bày trí hoa lệ trong hậu cung này, Hàn Thiên chỉ tùy ý nhìn lướt qua một chút, đoạn đường đến cung lương đình quả thực chẳng làm hắn ấn tượng mấy phần.
Ngày hôm nay Huyền Minh đế quả thực có nhã hứng, lúc Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đến cung lương đình, ông ta đang cùng vài sủng phi ở trong hoa viên bắn cung tiêu khiển.
Do từ xa đã nghe được thông báo, thế nên Huyền Minh đế đã vào một đình viện gần đó ngồi chờ sẵn, vừa đến đình viện kia, Hàn Thiên đã bắt gặp sẵn Lưu Mộ đang đứng sau lưng Huyền Minh đế, có lẽ hắn sợ Hàn Thiên lại gây hấn với phụ hoàng của hắn, thế nên mới đến đây xem chừng.
Bất quá Huyền Minh đế dường như không có ý làm khó dễ, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng vừa đến, ông ta đã bảo thái giám cận thân sắp xếp cho họ một cái bàn nhỏ, cùng hai chỗ ngồi phía trước, cách nơi ông ta đang ngồi độ một trượng.
Hàn Thiên cùng Nhược Mộng theo lễ cũng cúi chào Huyền Minh đế một cái, sau đó mới vào chỗ ngồi của bản thân, Lúc hai người họ vừa an tọa, bảy tám phi tần phía sau Huyền Minh đế liền rì rầm bàn tán, phần nhiều hẵn là vì dung nhan cực độ diễm lệ, tựa như tiên nữ trên chín tầng trời của Nhược Mộng, nhưng hẵn cũng có một phần là vì thắc mắc, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng vì sao lại được Huyền Minh đế xem trọng đến mức, để họ cùng ngồi mà trò chuyện.
Rất nhanh Huyền Minh đế đã cất tiếng vang vang nói.
-sở dĩ trẫm cho triệu kiến hai người các ngươi đến đây là vì có lý do bất khả khán, cả hai đều là thiên tài kiệt xuất của đại ninh ta, lúc hai ngươi chưa thực sự cường đại, ta quả thực cũng chẳng muốn triệu đến, bất quá gần đây có một phong thư từ hoàng thất vạn kiến gửi đến, làm ta không thể không cho triệu cả hai vào triều.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, Hàn Thiên liền vòng tay cung kính nói.
-hẵn là nội dung trong thư có liên đới đến Hàn Thiên ta đi?.
Mặt Huyền Minh đế thoáng nét đồng tình đáp.
-quả thực là như vậy, nội dung trong bức thư đó khiến ta bắt buộc phải triệu kiến hai người.
Huyền Minh đế đã xác nhận, Hàn Thiên liền không khỏi nghi vấn nói.
-chẳng hay sự tình là thế nào?, kính mong hoàng đế ngài nói rõ hơn.
Huyền Minh đế thoáng nhất một lá thư vàng trước mặt lên, sau đó ông ta đưa lá thư nọ cho thái giám cận thân đem đến cho Hàn Thiên tự đọc, kế đó Huyền Minh đế liền nhìn Lưu Mộ đăm chiêu, ý tứ là muốn Lưu Mộ thay bản thân nói rõ một lần.
Trong lúc Hàn Thiên đọc thư, Lưu Mộ ở một bên đã cất lời.
-kỳ tuyễn trạch năm ngoái, Hàn huynh đệ đã thay mặt tài tuấn trẻ tuổi của đại ninh ta đả bại được nội gián do vạn kiến đế quốc gửi tới, cái tên Liêu Kiến Anh ấy, không biết Hàn huynh đệ còn nhớ không?.
Hàn Thiên dù hai mắt dán sát vào nội dung trong lá thư vàng kia, thế nhưng trên mặt vẫn hiện lên nét trọng thị nói.
-sao có thể không nhớ được kia chứ?, một tên quái nhân có thực lực kinh khủng, hơn nữa tính tình bạo ngược vô bì, chỉ cần gặp qua một lần, chỉ sợ dù ngàn năm trôi qua cũng khó quên được.
-chẳng ngờ hắn lại có thân phận tôn quý chẳng kém gì Lưu Mộ huynh..
Hàn Thiên vừa dứt lời, Lưu Mộ đã thoáng gật đầu nói.
-đúng vậy thực ra Liêu Kiến Anh chỉ là tên giả của hắn, hắn thực sự chính là nhị hoàng tử của đương kim hoàng đế vạn kiến đế quốc, tên thật của hắn chính là Vương Trụ.
-ngày đó thất bại trong tay Hàn huynh đệ chính là nổi ô nhục lớn nhất mà hắn từng trãi qua, thế nên một năm nay, hắn trở về đã không ngừng khổ luyện, kết quả thực lực tăng tiến đến mức khó đoán định được, lần này vạn kiến muốn mở kim môn, Vương Trụ hắn chính là dùng thân phận hoàng thái tử vạn kiến đế quốc, công khai tuyên chiến với Hàn Thiên cậu một lượt.
Lưu Mộ vừa dứt lời, bảy tám cung tần vương phi phía sau Huyền Minh đế ánh mắt ai nấy đều có nét chấn kinh tột độ, chẳng ngờ một thiếu niên trẻ tuổi như Hàn Thiên lại có danh khí lớn đến mức, kẻ kế thừa ngôi vị hoàng thái tử của vạn kiến đế quốc cũng phải công khai khiêu chiến hắn.
Quán quân của nhất chiến phong vương năm mười bốn tuổi, đến năm mười lăm tuổi đã có thực lực khiến các học trưởng cũng phải e dè, hơn nữa còn là khí thể song tu, chẳng trách Huyền Minh đế lại coi trọng đến mức cho hắn cùng ngồi phía dưới bàn chuyện.
Thiếu niên tài tuấn, dung mạo lẫn khí chất đều là uy nghi thiên hạ, khoáng tuyệt cổ kim, không ít vương phi trẻ trung xinh đẹp ở đây đã lén nhìn trộm Hàn Thiên hắn bằng ánh mắt mơ màng.
Chốn cấm cung cô tịch, trừ Huyền Minh đế, những người khác có thể ra vào nơi này nếu không phải là cung nữ thì chính là thái giám, hoàn toàn không có nam đinh nào khả dĩ ra vào tự nhiên ở chỗ này.
Kiếp phi tần như các nàng, tiến cung lúc mười sáu đôi mươi, đương lúc tuổi xuân phơi phới, lại chỉ có thể cô tịch một mình chốn thâm cung buồn tẻ, ngày rộng tháng dài đều là phải tìm cách tranh sủng của hoàn đế với các phi tần khác, một cái hậu cung, ba ngàn đình viện khuê phòng, có người may mắn một tháng được hoàng đế sủng hạnh một lần.
Có người chỉ có thể được sủng hạnh lần đầu, về sau liền không thấy được đoái hoài gì tới, hoàng đế bận trăm công ngàn việc, hậu cung trăm ngàn mỹ nữ, dù trong nhân gian ngươi là tuyệt thế mĩ nữ vạn người theo đuổi, vào chốn thâm cung này, ngươi liền mất hút trong bao bóng hồng khác, biết khi nào bản thân ngươi mới được hoàng đế sủng hạnh?.
Xo với một hoàng đế công việc bận bịu, tinh lực có hạn, những vương phi xinh đẹp như hoa này tất nhiên mong muốn có một nam tử anh tuấn trẻ trung bên cạnh hơn, vinh hoa phú quý trong cung xo với thanh xuân tươi đẹp bị đánh mất trong tay hoàng đế kia, các nàng từ lâu đã biết cái nào có giá trị hơn?.
Một lần là người của hoàng đế, cả đời là người của hoàng đế, kiếp này của các nàng coi như đã bị chôn vùi, trước nam tử tài tuấn hiên ngang bên ngoài, các nàng ngoài ái mộ trong lòng thì cũng chẳng thể làm gì khác, nếu có thể trở lại thời niên thiếu, các nàng nhất định không chọn tiến cung làm phi.
Nhìn ánh mắt trầm luân của Huyền Minh đế khi quan sát Nhược Mộng, các vị vương phi kia liền biết ông ta có ý gì?, nếu là khi xưa các nàng hẵn cũng sẽ hãnh diện vì được hoàn đế nhìn trúng, bất quá hiện tại, các nàng liền cảm thấy, được ở cạnh một nam nhân xuất chúng bất phàm, so với ở cạnh hoàn đế liền vui vẻ khoái hoạt hơn xiết bao.
Nữ tử kia quá tuyệt mĩ, khó trách Huyền Minh đế nhìn nàng ta đắm đuối như thế, bất quá nàng ta chính là xuất chúng phi phàm, vậy nên dù Huyền Minh đế nhìn trúng, trong mắt nàng ta đều không có chút ý tứ để tâm, nử tử ấy xuất chúng hơn những vị vương phi như các nàng quá nhiều, lựa chọn cũng sáng suốt hơn các nàng vô bì, rốt cuộc cũng có nữ tử mà Huyền Minh đế khát khao cùng cực, nhưng lại không có được, nhìn ông ta như thế, vương phi như các nàng cũng bớt đi u uất trong lòng phần nào.
Nếu thiếu niên kia có thể bá khí ngút trời, rút thương đòi cướp người ra khỏi hậu cung này, vương phi như các nàng cũng không ngại liều mình theo hắn, tiếc là trong mắt hắn, vương phi như các nàng hóa ra cũng chỉ như gió thổi mây trôi, căn bản không nằm trong mắt hắn nửa phần, dù đã gửi cho hắn muôn ngàn ánh mắt hữu tâm, cái được nhận lại chỉ là biểu cảm như không nghe không thấy của hắn.
Hàn Thiên trước những ánh mắt nhiệt tâm của những vị vương phi kia, nhất nhất đều chẳng để trong lòng, lựa chọn của mỗi người, đều phải trả một cái giá nào đó, chuyện của hắn hiện tại, là thăm dò xem Huyền Minh đế có ý tứ thế nào?.
Lá thư vàng kia, Hàn Thiên hắn đã xem qua, quả thực là Vương Trụ gửi cho hoàng thất đại ninh, nhưng mục tiêu lại chính là Hàn Thiên hắn, thoáng suy nghĩ một chút Hàn Thiên đột ngột cất tiếng.
-nội dung bức thư ấy ta đã nắm rõ, chẳng ngờ Vương Trụ chỉ vì một lần thất bại trong tay ta, lại có thể ghi thù sâu đến như thế, dám đem quốc vận của hai nước ra làm vật cá cược, nếu ta dám không đến cổ đạo, hắn sẽ phát động họa long chi chiến.
-lần này hắn muốn cược sinh tử với ta một lần, ta đương nhiên không sợ hắn, bất quá ta chỉ không hiểu, hắn rốt cuộc làm thế nào lại có thể sở hữu được tiếng nói lớn đến thế?, hắn chẳng phải chỉ là một hoàng thái tử hay sao?, chuyện lớn như phát động chiến tranh, chẳng lẽ hoàng đế vạn kiến cứ thể để mặc hắn thích làm gì thì làm?.
Hàn Thiên vừa nêu ra nghi vấn, Huyền Minh đế liền không khỏi cất tiếng thở dài nói.
-vạn kiến không giống như đại ninh ta, bọn họ cực kỳ tôn thờ chủ nghĩa nhược nhục cường thực, mỗi đời đế vương đều phải trải qua huyết môn chi lộ để được đánh giá tư cách đăng cơ kế vị.
-huyết môn chi lộ là thử thách cho mọi vương tử muốn kế thừa hoàng vị bắt buộc phải trãi qua, nội tình trong đó đại ninh ta không có nắm rõ, chỉ biết đó là một thử thách cực kỳ cam go, ngàn người tham gia liền thất bại hết chín trăm chín mươi chín người, hơn nửa khả năng tử vong cũng là chín trên mười phần, không biết dừng đúng lúc, tùy thời có thể mất mạng như chơi.
-thế nên mỗi đời đế quân vạn kiến đều là thiên chi kiêu tử được tuyễn chọn kỹ lưỡng, bởi lẽ để vượt qua được huyết môn chi lộ, bản thân kẻ ấy thực sự chính là nhân tài vạn năm có một.
-huyết môn chi lộ không giới hạn độ tuổi, không giới hạn thực lực, ngươi càng lợi hại, thử thách càng khó, vậy nên những ai may mắn vượt qua nó đều là thành công khi còn rất trẻ, mà nếu đã may mắn vượt qua được, kẻ đó liền có danh vị hoàng thái tử, coi như chân chính là đế quân tương lai của vạn kiến đế quốc.
-lúc này chỉ cần kẻ đó đạt đên thực lực cấp võ vương thì liền có thể đường đường chính chính bước lên hoàng vị, cho dù là đế vương đời trước cũng bắt buộc phải thoái ẩn nhường ngôi.
-trước khi đạt đủ tiêu chuẩn để đăng cơ kế vị, hoàng thái tử của vạn kiến đế quốc cũng có quyền lực thực tế rất lớn, chuyện Vương Trụ nói muốn phát động họa long chi chiến thực sự chẳng phải đùa.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, Hàn Thiên liền thoáng trầm ngâm như đã hiểu được đại ý vấn đề, bất quá hắn vẫn tiếp tục đặt nghi vấn.
-nếu nói Vương Trụ là trữ quân vạn kiến, vậy thì hắn vốn nên cố gắng thể hiện bản thân là một đấng minh quân, không có tính cách bạo ngược ngang tàng, một minh quân tốt lý ra không nên dấy động binh đao, khiến sinh linh đồ thán, nhân dân cực khổ.
-hắn còn chưa lên ngôi đã thể hiện tính cách bạo tàn như thế, lý nào nói ở vạn kiến, chỉ cần vượt qua thử thách huyết môn chi lộ, liền sẽ trở thành thiên tử danh chính ngôn thuận, dù có làm gì thì vạn vạn con dân đều phải ra sức ủng hộ hay sao?, một cái quy tắc lựa chọn đế quân dựa trên sức mạnh như thế, vạn kiến đế quốc sao có thể trường tồn vạn năm không vong được kia chứ?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Huyền Minh đế liền cười khẩy đáp.
-ở vạn kiến đế quốc, hoàng triều của chúng luôn tẩy não người dân bằng một loại tư tưởng, đại ninh ta hình thành do người củ của vạn kiến, quốc thổ đại ninh ta một phần là từ vạn kiến đế quốc mà ra, chúng ta vốn nên là quốc gia chư hầu của vạn kiến, vậy mà đại ninh ta lại dám ngỗ ngược đứng ngang hàng với vạn kiến, muôn đời đế quân vạn kiến luôn lấy tư tưởng công phạt đại ninh ta, thống nhất đông bộ châu, cái tư tưởng đó từ từ thành thâm căn cố đế trong lòng dân chúng vạn kiến, thế nên bây giờ Vương Trụ nếu muốn phát động chiến tranh, con dân vạn kiến vẫn chẳng hề có ác cảm gì với trữ quân là hắn, ngược lại có thể còn xem hắn là một bậc minh vương uy nghiêm thần võ nữa đấy!.
Huyền Minh đế vừa nói hết câu, trong mắt Hàn Thiên liền hiện lên từng tràng hỏa diễm, vì ý muốn của bản thân, kéo theo đồng bào, bách tính cùng chịu khổ, Vương Trụ dù là lúc trước hay bây giờ, thì đều là một kẻ lãnh đạo bất nghĩa, Hàn Thiên hắn nhất quyết không thể để gã phát động chiến tranh, dù lần này có phải liều mạng để giết được Vương Trụ, hắn nhất định cũng sẽ làm, nghĩ ngợi một lúc, Hàn Thiên chợt nhiệt tâm nhìn Huyền Minh đế hỏi.
-trong thư Vương Trụ có đề cập, hắn muốn cùng ta quyết chiến một trận sinh tử, sau khi cả hai đế quốc thu thập hết hồn kim ở cổ đạo, đem hồn kim cùng tính mạng của ta và hắn ra đặt cược, ai thua liền mất hết mọi thứ, mạng của ta không đáng nói đến, nhưng hồn kim nếu tìm được thì không phải là ta có thể tự định đoạt, lời khiêu chiến này không biết bệ hạ có ý tứ thế nào?.
Hàn Thiên đã để Huyền Minh đế ra bài, tất nhiên là muốn nói, ý tứ của ông ta sẽ khiến Hàn Thiên hắn đưa ra quyết định dựa theo đó, bài hiện tại có thể ngửa, Hàn Thiên hắn tùy thời phụng bồi.
Huyền Minh đế dường như đã sớm nghĩ qua tất cả, ông ta chỉ bình thản uống một ngụm trà, sau đó ung dung nhìn Hàn Thiên tiếp.
-thực ra ta có thể cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất ngươi cùng Nhược Mộng đồng thời tiến vào khách khanh điện, làm khách khanh trưởng lão của hoàng triều ta một trăm năm, như thế ta có thể quan minh chính đại bảo vệ hai ngươi trước quần thần, kim môn phía đại ninh ta cũng có thể không cho mở, để Hàn Thiên ngươi không phải ứng chiến, ngày sau dù có binh biến xảy ra, hoàng triều cùng sẽ thay ngươi gánh vác.
-mấy trăm năm nay, đại ninh và vạn kiến yên bình đã lâu, họa long chi chiến sớm muộn cũng sẽ nổ ra, hai người các ngươi là nhân tài kiệt xuất, hiện tại chưa trưởng thành hoàn toàn, ước chiến sinh tử kia, nếu thực sự khiến ngươi hay Vương Trụ mất mạng, kết quả đối với cả đại ninh và vạn kiến đều không có gì tốt đẹp.
-lựa chọn thứ hai, ngươi chuẩn bị cho thật tốt, ba tháng sau tiếp nhận khiêu chiến của Vương Trụ, hoàng thất đại ninh ta sẽ cữ người áp trận thay ngươi, tránh đám người vạn kiến giở trò bỉ ổi, hồn kim mà người của đại ninh tìm được cũng có thể giao cho ngươi đem đi cược, hoàng thất sẽ hổ trợ ngươi tăng tiến tu vi hết mức có thể, bất quá nếu ngươi đáp ứng khiêu chiến, ngươi phải đáp ứng hoàng thất ta hai điều kiện nữa.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, Hàn Thiên liền khảng khái nói.
-nếu ta tham sống sợ chết, trong nhất thời có thể bảo vệ được mạng mình, bất quá như thế cũng sẽ khiến cho Vương Trụ có lý do phát động chiến tranh ngay lập tức, chiến tranh nổ ra, bách tính lầm than, dù có thể cảm thông cho quyết định của ta, thế nhưng những gia đình có người thân chết vì chiến trận làm sao có thể bỏ qua cho ta?, con người ấy mà!, chỉ cần tìm được lý do để đổ lỗi, họ sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ.
-Vương Trụ chính là muốn nhắm đến điểm này, sinh tử chiến kia, ta đáp ứng thì thôi, một khi không đáp ứng, hắn liền có thể nhân cơ hội khiến ta thành một kẻ thân bại danh liệt, để có thể khiêu chiến ta, hắn dám vượt huyết môn chi lộ, thù hận của hắn đối với ta lớn vô cùng, hắn đã vì ta bỏ ra nhiều như thế?, ta lý nào sợ sệt hắn không dám ứng chiến?.
-điều kiện của hoàn thất để ta có thể ứng chiến là gì?, mời hoàng đế bệ hạ cứ nói!.
Mặt Huyền Minh đế cùng các vị quý phi hiện lên nét cực kỳ phức tạp, Hàn Thiên hắn đây là tự cao?, là bá khí ngút trời?, hay là vì đại nghĩa diệt thân?, cũng có thể hắn vốn là một tên ngu ngốc hám danh, không biết sống chết, chỉ là dù không biết sống chết, biểu hiện của hắn hiện tại vẫn là phi thường đáng ngưỡng vọng.
Nói lời sinh tử nhẹ nhàng như thế, phần khí phách này không phải ai cũng có, các vị vương phi trẻ tuổi kia ánh mắt khi nhìn Hàn Thiên hắn lúc này càng thêm một phần ái mộ u mê, Huyền Minh đế sau phút bất ngờ cũng bình tâm nói.
-nếu đó là sự lựa chọn của ngươi, thân là đế vương ta sẽ không ngăn cản, bất quá để hoàng thất ta đáp ứng cho ngươi ứng chiến, ngươi nếu thua người mất mạng thì thôi đi, một khi ngươi chiến thắng, ngươi phải đáp ứng không lấy mạng Vương Trụ, hai là số hồn kim ngươi thắng được lẫn số hồn kim người của hoàn thất ta thu thập được, tất cả đều giao cho hoàn thất ta, ngươi chỉ có thể giữ phần ngươi tự thu thập được, đổi lại hoàn thất có thể trao lại cho ngươi bảo vật khác có giá trị tương đương, hai điều kiện này Hàn Thiên ngươi có chấp thuận hay không?.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Thiên không cần quá lâu suy nghĩ đã vội cười ha hả đáp.
-chỉ hai điều kiện đơn giản như thế???, được...Hàn Thiên ta chấp nhận chúng, ba tháng sau ta sẽ cùng người của hoàn thất tiếp nhận khiêu chiến sinh tử của Vương Trụ ở cổ đạo kim môn!.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.