Chương trước
Chương sau
Chính Phong một thiên tài trẻ tuổi đến từ đế đô của đại ninh đế quốc, hai mươi tuổi đạt đến đại võ sư, hắn có thể coi là một trong ngũ đại tài tuấn của đế đô, ngũ đại tài tuấn của đế đô gồm có Chính Phong, Lưu Mộ, Ám Dạ, Lục Hồng, và một thanh niên họ Sở tên là Sở Lan.
Trong ngũ đại tài tuấn Lưu Mộ nổi tiến giỏi chuyện trị quốc, Ám Dạ danh tiếng sớm đã vang danh trong quân ngũ, còn Sở Lan thì chú tâm vào chức nghiệp luyện đan sư, về phần Chính Phong cùng Lục Hồng, hai người này từ lâu đã nổi tiếng bởi thiên phú tu luyện, cùng khả năng thành lập thế lực cho riêng mình.
Cho đến trước khi kỳ tuyễn trạch của lý khố đại học viện diễn ra toàn thể nhân khẩu trong đế đô đều tin tưởng, một trong ba người là Ám Dạ, Lục Hồng hoặc Chính Phong sẽ đạt được phong vương năm nay, bởi vì ngoài họ ra khắp đại ninh đế quốc còn có thiên tài nào đạt được thành tựu cao hơn nữa?.
Bất quá sự đời luôn có những chuyện nằm ngoài dự đoán, tại kỳ tuyễn trạch này lần lượt xuất hiện hai người có tư cách thượng đỉnh vô song, kế đến là sự xuất hiện của, Lương Trung, Lý Uyên, cuối cùng là Liêu Kiến Anh, tất cả những nhân vật này đều khiến cho diễn biến của nhất chiến phong vương càng thêm khó đoán.
Dù không muốn nhưng tất cả đều phải công nhận, tại nhất chiến phong vương năm nay, Liêu Kiến Anh là kẻ có thực lực mạnh nhất, không chỉ vì hắn có thực lực tương đương đại võ sư, mà trên tất cả hắn là một luyện thể giả, một luyện thể giả thân hoài những công pháp mạnh nhất, những thần thông mạnh nhất, đồng cấp với hắn quả thực hiếm có ai là đối thủ.
Nếu nói có kẻ nào đó mà người đế đô tin là có thể đánh bại được Liêu Kiến Anh, đó chỉ có thể là Ám Dạ, bất quá tin là một chuyện còn sự thực thế nào, tất cả còn phải chờ xem Liêu Kiến Anh mạnh đến đâu?, đấu với Chính Phong là một phép thử như thế.
quả thực trong hàng vạn năm qua vương hiệu luôn thuộc về người của đế đô. Điều đó như một sự khẳng định, một điều thể hiện sự uy phong của đế đô, nhưng nếu lần này phong vương là người đến từ các nơi khác trong đại ninh đế quốc, phong quang của đế đô chỉ sợ sẽ không còn, vì thế nên một bộ phận không nhỏ các thí sinh tham gia tuyển trạch ở đây đều không mong muốn Liêu Kiến Anh thắng.
Nhưng nói gì thì nói, thắng bại phải dựa vào thực lực, dù có nhiều kẻ muốn bản thân thua, nhưng Liêu Kiến Anh hắn có màng gì chứ?, từ lúc ban đầu hắn vốn là muốn dẫm đạp lên uy phong của không chỉ đế đô, mà còn là cả đại ninh đế quốc, chút sự đè chìm kia của khán giả, hắn còn không để vào mắt.
Rốt cuộc kẻ mà Liêu Kiến Anh chờ đợi cũng xuất hiện, áo vải trắng xanh, cao quan kim sắc, đai ngọc đeo lưng, tư thái cao lớn trầm ổn, dung mạo trang trọng và đầy nét tính toán thâm sâu, một trong năm niềm kiêu hãnh của đế đô, Chính Phong đã xuất hiện.
Bàn về dung mạo thần thái, Liêu Kiến Anh đều ăn đứt Chính Phong, phục trang của Chính Phong tuy sang trọng nhưng xo với vương tử vạn kiến như Liêu Kiến Anh thì vẫn còn kém một khoảng, ai tinh mắt liền có thể nhận ra ngay.
bàn về dáng vóc, cả hai người này đều có dáng cao lớn khôi vĩ, bất quá Liêu Kiến Anh là rèn luyện trong chiến đấu tàn khốc mà ra, cùng là cao lớn khôi vĩ, nhưng cái khôi vĩ của Liêu Kiến Anh giống như hùm như hổ, lúc nào cũng mang đến uy áp cho kẻ yếu, còn Chính Phong, nhìn hắn giống một cái cây đại thụ to lớn hơn, tuy là giơ tay liền sẽ có nhiều nữ nhân nguyện ý dựa vào cái cây vững chãi này, nhưng suy cho cùng cây vẫn chỉ là cây, dù có vững chải thì khi bị người đem rìu đến đốn cũng chỉ đành bất lực ngã xuống, không như hổ báo con người dù có rìu trong tay cũng phải hoảng sợ trước chúng.
Nói về dung mạo khí chất, Chính Phong dù rất tuấn tú tự tin, nhưng Liêu Kiến Anh chính là một bộ dáng vương thượng thiên hạ, bá khí ngút trời, tuy nói khí chất của Liêu Kiến Anh sẽ khiến nữ nhi có tâm hồn yếu đuối phải hoản sợ, nhưng nếu là một nữ nhân có ánh nhìn cao hơn, tất sẽ không đánh giá tốt Chính Phong, dù sao bộ dáng tính toán thâm sâu của hắn là một dấu hiệu không tốt cho một mối quan hệ lâu dài.
Hai kẻ có thực lực nằm trong nhóm mạnh nhất kỳ tuyễn trạch cứ thế nhìn nhau, không giống như tất cả đều dự đoán, bọn họ sẽ buôn lời châm chọc nhau, ngược lại hai kẻ này còn rất hòa khí chào hỏi nhau, dù sao cả hai đều là kiêu hùng đương thời, lại từng hợp tác trong cổ sơn chiến trường, lúc này phải giao đấu với nhau, lật mặt triệt để không phải là cách mà bậc kiêu hùng thường làm.
Rốt cuộc thì trận chiến cũng đã nổ ra, Chính Phong là người ra tay trước, hắn đã đạt đến thực lực đại võ sư, võ kỹ sữ dụng đều là ngũ giai, hơn nữa phẩm cấp còn là cao nhất trong tầm mà hắn có thể khu động được, Liêu Kiến Anh cho dù thực lực cao siêu, trên lý thuyết hắn cũng không thể mạnh hơn được Chính Phong bao nhiêu, lần chạm trán này có thể coi là một hồi khổ chiến đối với hắn.
Chỉ thấy Chính Phong vừa bắt đầu liền đã triệu hồi ra một ngọn trường tiên, tuy nhìn bề ngoài thì không thể rõ phẩm cấp, tuy nhiên người như Chính Phong tất không thể dùng những binh khí hạng xoàng được, ngọn tiên trong tay hắn ít nhất cũng phải có phẩm cấp hồn khí tứ từ tứ giai trở lên, tay cầm bằng thiết mộc trầm ngân đầy trân quý, thân tiên làm bằng sợi kim loại được đan từ vô số mắc xích li ti mà người thường khó nhìn thấy được, hơn nữa cứ cách khoảng một thước trên thân sợi trường tiên sẽ khảm vào một lưỡi dao hai ngạnh đầy sắt bén, nếu bị ngọn trường tiên này quất phải, người không có phòng hộ nhất định bị đánh cho tróc từng mảng thịt, đây quả thực là một món binh khí vô cùng hung lệ.
Chính Phong hai tay bắt quyết, liền sau đó một luồn sáng xanh nhanh chóng bao phũ lấy ngọn trường tiên trong tay hắn, Chính Phong còn cách Liêu Kiến Anh tầm ba trượng, một tiên mang khí kình sắc lẻm cùng tốc độ cực nhanh chợt phũ xuống đầu Liêu Kiến Anh.
Nếu bị trúng đòn này cho dù Liêu Kiến Anh là luyện thể giả cũng nhất định thụ trọng thương, trước kẻ có thực lực tương đương mình, Liêu Kiến Anh cũng không dám dùng thân thử nghiệm uy lực của trường tiên nọ, do đã chuẩn bị sẵn, lúc ngọn tiên của Chính Phong vừa giáng xuống, Liêu Kiến Anh đã nhanh chóng lách người qua một bên tránh né được.
Một tiếng vang chát chúa cất lên, sàn đấu cứng rắn đã bị trường tiên của Chính Phong để lại một vệt trắng dài, Liêu Kiến Anh nhìn thấy cảnh này nội tâm cũng dè chừng không thôi, may mà đòn vừa rồi hắn tinh ý né tránh, nếu không trúng phải một tiên kia, cho dù thân thể bằng sắt thép cũng sẽ bị cắt đứt một mảng dài..
Nhưng trong lúc Liêu Kiến Anh nghĩ bản thân đã thoát được thì ngay lúc này, ngọn tiên vừa công kích hụt kia lại bật dậy như một con mảng xà có sinh mệnh thực thụ, đầu ngọn tiên ấy chỉ cách người Liêu Kiến Anh tầm ba thước, lúc này nó bất ngờ tấn công, Liêu Kiến Anh tất nhiên không phản xạ kịp.
Roẹt một tiếng thanh thúy, sườn phải của Liêu Kiến Anh đã bị cắt qua một đường thấy rõ cả xương ở bên trong, may mắn thân thể của hắn đã trải qua tôi luyện hoàn chỉnh, vết thương sâu như thế này cũng không thể khiến Liêu Kiến Anh gặp khó, chừng hai giây sau đó vết thương kinh khủng kia đã liền lạc như lúc đầu.
Liêu Kiến Anh hai mắt lộ hung quang nhìn Chính Phong nói.

-thực không ngờ ngươi còn có chiêu này, trận chiến sắp tới quả là có ý tứ.
Chính Phong một chiêu đắc thủ lúc này liền cười lạnh nói.
-đó vẫn chưa phải là tất cả đâu, đừng nghĩ có sức hồi phục tốt là có thể ngạo thị thiên hạ, Chính Phong ta đã từng đánh bại rất nhiều những cái bao cát di động như các ngươi đấy!.
Trước lời khinh thị của Chính Phong Liêu Kiến Anh chỉ cười lãnh khốc nói.
-dám buôn lời thóa mạ chức nghiệp luyện thể giả tôn quý sao?, để ta cho ngươi thấy thế nào mới được gọi là bao cát tập đánh?.
Liêu Kiến Anh vừa dứt lời thân thể liền phát ra ngân khí, đối đầu với đại võ sư, nếu không dùng đến biến thân thuật, Liêu Kiến Anh hắn tất khó gây được tổn thương cho đối thủ, hơn nữa Chính Phong còn không phải đại võ sư thông thường, nếu không dùng hết sức ngay từ đầu Liêu Kiến Anh hắn chỉ sợ phải ngậm đắng trong tay Chính Phong.
Ngân thể vừa xuất động Liêu Kiến Anh liền dậm mạnh chân xuống đất, một làn sóng kình ngay sau đó liền nhắm thẳng đến chổ Chính Phong đang đứng mà công kích, tích tắc xung lực cực lớn đã hất văng Chính Phong khỏi mặt đất, dù chỉ chịu chút dư chấn từ thần thông của Liêu Kiến Anh, các lôi đài khác cũng đều phải rung lên một trận, có thể thây thần thồng vừa rồi của Liêu Kiến Anh phẩm cấp không hề thấp chút nào.
Chính Phong bất ngờ bị hất lên không trung, Liêu Kiến Anh liền ngay lập tức đề thân đến tung quyền nhắm vào ngực hắn, một quyền trong trạng thái biến thân ngân thể đã có uy lực của đại võ sư, Chính Phong nếu trúng một đòn này trên người tất gãy mất mấy cái sương sường, chỉ là hắn không có sức hồi phục như luyện thể giả, gãy mấy cái sươn sườn chỉ sợ phải nằm mất năm mười ngày mới khỏi được.
Nhìn một quyền uy mãnh của Liêu Kiến Anh đang xộc tới, Chính Phong không khỏi lạnh gáy một chập, hai tay nhanh chóng bắt quyết, một bức tường chắn hình thành từ đấu khí nhanh chóng xuất hiện trước mặt Chính Phong.
Bang một tiếng lớn, quyền đầu của Liêu Kiến Anh đã nện thẳng lên bức tường chắn nọ, bức tường vẫn không hề hấn gì còn Chính Phong thì đã nhân cơ hội đề thân đi mất, đại võ sư như Chính Phong đã có thể tự do phi hành trong không trung, tốc độ xo với khi di chuyển trên mặt đất cũng không kém là bao, chỉ là bình thường bọn họ sẽ ít khi dùng đến khả năng phi hành này để đỡ hao đấu khí.
Lần này để tránh trúng phải tình huống khó khắn như khi nãy, Chính Phong không còn cách nào khác phải dùng biện pháp phi hành mà thôi, dù sao hao tổn đấu khí trong thời gian dài còn hơn hao một lượng đấu khí không nhỏ để thi triển khí trảng bích trong một lần.
Chính Phong bay lên cao, trường tiên trong tay liền nhanh chóng phát ra vài đòn hướng thẳng về Liêu Kiến Anh, Liêu Kiến Anh đề thân tránh né với tốc độ ngang đại võ sư, bất quá trường tiên trong tay Chính Phong biến ảo khôn lường, có thể tùy thời di động theo ý muốn của hắn, Liêu Kiến Anh dù đã cố sức tránh né vẫn bị trúng một hai tiên.
Chỉ là hiện tại hắn đã vận lên biến thân ngân thể lại đang có phòng bị, vậy nên đa phần vết thương trúng phải đều nằm ở hai tay, hơn nữa mức độ tổn thương cũng không sâu, tùy thời có thể lành lại, bất quá nếu không tìm ra cách tiếp cận được Chính Phong mà cứ để hắn du đấu dắt mũi như thế, Liêu Kiến Anh hắn tất bị hao tổn chân nguyên lực đến lúc thất bại.
Không chần chừ thêm chút nào nữa, Liêu Kiến Anh lập tức vận lên cự linh thuật, thân thể thoáng chốc hóa thành người khổng lồ cao hai trượng, những người quan khán lần đầu thấy cảnh tượng này liền không khỏi hoảng sợ khôn cùng, luyện thể giả tranh đấu, mức độ đặc sắc chính là như thế, hoàn toàn khiến người xem phải kinh thế hãi tục.
Trường tiên của Chính Phong chỉ dài có ba trượng, lúc này Liêu Kiến Anh lại cao đến hai trượng, hắn còn dùng thêm thần thông khai sơn phủ biến đôi tay thành chiến rìu dài hơn một trượng, Chính Phong hiện tại nếu muốn công kích Liêu Kiến Anh, không nơi nào trong phạm vi mười trượng quanh hắn là an toàn cả.
Liêu Kiến Anh rất nhanh đã chứng thực cho điều này, hắn động thân nhảy tới chổ Chính Phong tay phải bổ xuống một rìu, cự nhân Liêu Kiến Anh tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa diện tích bao quát chiến trận lại lớn kinh hồn, vũ phong bị một đòn này tập kích căn bản là không có nơi nào để chạy.
Bất đắc dĩ hắn lại phải vận khẩu quyết bố ra khí trảng bích ngăn cản công kích trước mặt, rầm một tiếng lớn, khí trảng bích lần này đã không thể đơn giản ngăn được đòn tấn công từ thần thông thuật của Liêu Kiến Anh được nữa, khí trảng bích chỉ có thể cầm cự được một giây thời gian liền đã bạo toái, bất quá từng ấy thì giờ là đủ để Chính Phong rời đi rồi.
Liêu Kiến Anh hóa thành cự nhân tuy lợi thế về mặt công kích nhưng về mặt phòng ngự thì không được như thế, hóa thành cự nhân như thế này ngược lại còn khiến hắn biến thành mục tiêu dễ công kích hơn thảy, Chính Phong sau khi rời đi cũng không bỏ lỡ thời cơ tung liền ba tiên lên khối thân thể đồ sộ của Liêu Kiến Anh.
Cả ba đòn đều trung đích, Liêu Kiến Anh trúng hai tiên ở hông một tiên ở đùi, sự sắc bén của những lưỡi dao trên trường tiên cộng thêm võ kỹ của Chính Phong gia trì, những vết thương mà Liêu Kiến Anh nhận phải đều là cực lớn, Liêu Kiến Anh hóa thành cự nhân tổn thương phải nhận cũng lớn hơn, cơ thể cũng phải tốn thêm nhiều chân nguyên lực để chữa trị, bất quá để hạ được Chính Phong trong thời gian ngắn, Liêu Kiến Anh hắn phải bất chấp điều đó, nếu như hắn có thể luyện được thần thông long hành bách biến mà Hàn Thiên có được, lúc này hẵn đã có thể dùng được tầng đầu tiên của thần thông là phi long tại thiên rồi, nếu sự thực là thế Chính Phong chỉ sợ là gặp nguy to.
Bất quá Liêu Kiến Anh hiện tại phi hành vẫn khá chậm chạp, hắn cũng sẽ không hoang phí chân nguyên lực để dùng thuật phi hành kém hiệu quả của luyện thể giả, sau khi cắn răn chịu ba tiên của Chính Phong, Liêu Kiến Anh liền xông tới tiếp tục tấn công.
Chính Phong vẫn là bày ra khí trảng bích, Liêu Kiến Anh vẫn là phá hủy được phòng ngự này, Chính Phong lại nhân cơ hội công kích lại hắn ba bốn đòn, cứ như thể Liêu Kiến Anh quyết định phải câu kéo cho đến khi Chính Phong cạn kiệt đấu khí, tới lúc đó hắn tất bại.

Dù chỉ mới bắt đầu trận đấu chừng nửa khắc nhưng khí tức của Chính Phong đã yếu hơn ban đầu một nữa, có thể thấy thi triển đồng thời hai võ kỹ cùng thuật phi hành tiêu hao của hắn nhiều đấu khí cỡ nào, tình hình này nếu tiếp diễn, chỉ một chút nữa thôi Chính Phong tất bại.
Liêu Kiến Anh lần này lại đang định tiếp tục tấn công Chính Phong thì thế công của hắn bất ngờ bị chặn lại, Liêu Kiến Anh nhìn cánh tay phải đang không nghe theo sự điều khiển của mình mặt lại ánh lên nét không dám tin.
Chính Phong nhìn thấy cảnh này liền cười khoái trá nói.
-rốt cuộc cũng có tác dụng rồi, Liêu Kiến Anh ngươi hẵn sẽ bất ngờ với đòn này, võ kỹ phích lịch tiên của ta đâu chỉ có bấy nhiêu khả năng?, ngươi tùy ý để ta đánh trúng nhiều đòn như thế, hiện tại điện tích trãi trên người ngươi hẵn đã rất nhiều rồi, bây giờ bị tê liệt như thế hẵn là rất khó chịu phải không?
Dừng một chút Chính Phong lại nói tiếp.
-ta đã bảo luyện thể giả các ngươi chỉ là cái bị thịt di động, cách chiến đấu nghèo nàn vô cùng, bây giờ ngươi hẳn là thấy được rồi chứ?, trận chiến này Liêu Kiến Anh ngươi bại rồi, nếm thử võ kỹ mạnh nhất của ta xem sao?.
-toái bì phong.
Chính Phong vừa dứt lời trong miện hắn liền phun ra một luồn đại phong cực mạnh về phía Liêu Kiến Anh, gió lớn tựa đao cắt, hơn nữa Chính Phong còn truyền thêm đấu khí của mình vào trong cơn gió này, hiện tại cho dù là võ sư trúng phải da thịt cũng sẽ bị cắt nát bét, toái bì phong này quả thực không phải dạng tầm thường.
Chỉ thấy Liêu Kiến Anh bất động như trời trồng nhìn toái bì phong quét qua thân thể, rất nhanh cơ thể hắn đã xuất hiện hàng đống vết thương, da thịt cũng bắt đầu tróc ra với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc Liêu Kiến Anh đã giống như huyết nhân, thân thể máu thịt bầy nhầy cực kỳ kinh khủng.
Máu huyết của Liêu Kiến Anh theo cơn đại phong tạo thành huyết vân ngợp trời khiến người xem không thể quan khán được tình hình, bất quá rất nhiều người đang lo cho tính mạng của Liêu Kiến Anh, chỉ sợ mạng sống của hắn có dai dẳng cách mấy, trước công kích khốc liệt cỡ này chỉ sợ cả người cũng đều chỉ còn là một đống xương trắng mất.
Chính Phong tung hết võ kỹ, phát hiện khí tức của Liêu Kiến Anh gần như đã biến mất, bản thân liền kinh hỉ vận hết sức tung một chưởng toàn lực vào trong làn huyết vụ, mục tiêu của chưởng kia chính là vùng giửa trán của Liêu Kiến Anh.
ầm một tiếng lớn tất cả người xem đều như ngừng thở ngóng chờ cục diện trận đấu, Liêu Kiến Anh liệu đã bị đánh bại vì tính tự phụ của mình?, rất nhiều người đã tin vào kết quả này.
Bất quá làn huyết vụ tan đi, kết quả mà mọi người nhận được chỉ gói gọn trong bốn chữ “không thể tin được”, đúng vậy là không thể tin được.
Chỉ thấy Liêu Kiến Anh hiện tại vẫn chẳng hề hấn gì, toàn thân hắn hiện tại đều được bao phủ trong một bộ khôi giáp ngân sắc, cấu thành từ xương trong người hắn hòa cùng chân nguyên lực cực mạnh, bộ dáng hiện tại của Liêu Kiến Anh quả thực chẳng khác gì một chiến sĩ uy mãnh mang trọng giáp bất chấp mọi công kích trên chiến trường.
Chính Phong mà mọi người nghĩ là sắp thắng lúc này đang bất lực nằm trong tay Liêu Kiến Anh bị hắn bóp như con chuột.
Đôi mắt Liêu Kiến Anh đỏ ngầu trong cái nón khôi giáp hình mặt quỷ mà thần thông của hắn tạo ra, nhìn bộ dáng này Chính Phong không khỏi cực kỳ lạnh gáy, hắn vừa định lên tiếng xin hàng thì Liêu Kiến Anh liền dùng lực bóp chặt làm Chính Phong phải gào lên cực kỳ đau đớn, lời định nói cũng chỉ có thể bị ngăn trở.
Liêu Kiến Anh lúc này mới giải đi thần thông tạo nên khôi giáp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chính Phong nói.
-có thể ép ta dùng đến thần thông này, Chính Phong ngươi cũng khá lợi hại đấy, bất quá ta đã nói sẽ cho ngươi xem bao cát di động là như thế nào mà?, hiện tại tên khốn ngươi cũng nên trãi nghiệm rồi.
Vừa dứt lời Liêu Kiến Anh đã nhấn cả thân thể của Chính Phong xuống sàn đấu, ầm một tiếng lớn nơi đó đã bị đánh lún xuống một mảng to đùng, thân thể Chính Phong bị xung kích cực mạnh chèn ép đến mức thất khiếu trào máu, hiện đã rơi vào trạng thái bất tĩnh hoàn toàn.
Liêu Kiến Anh cảm thấy các vị cao tầng của lý khố đại học viện đã định ra tay rồi, hiện tại nếu hắn còn không dừng lại, rất có thể tư cách tiếp tục thi đấu sẽ bị tước mất, vì vậy dù không muốn Liêu Kiến Anh vẫn chỉ có thể vứt Chính Phong lúc này thảm hại như tấm giẻ rách xuống sàn đấu, sau đó trở lại hình dạng cũ rồi chầm chậm đi xuống sàn đấu, ngoài ra hắn còn không quên buông giọng cợt nhả nói.
-một đòn cũng không chịu nổi, đúng là bọn võ giả yếu ớt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.