Chương trước
Chương sau
Nữ nhi tranh đấu có thể không tàn khốc và kịch tính như nam nhân, tuy nhiên thưởng thức chiêu số hoa mĩ, cùng vẻ đẹp tự nhiên của nữ tu luyện giả cũng là một cảm giác cực kỳ đáng mong chờ, có thể thư giản đầu óc trong một khoảng thời gian đó không phải là chuyện gì xấu.
Hiện tại cũng đã gần giữa trưa, câu kéo thêm thời gian sẽ chỉ khiến người xem thêm mệt mỏi, vậy nên Chu Hân cùng nhất kiến cũng không nhiều lời nữa, dù gì cũng phải giải quyết bằng thực lực, làm cho triệt để mới là cách giải quyết tốt nhất.
Quát lớn một tiếng coi như để cảnh báo đối thủ, Chu Hân bằng vào tốc độ cực kỳ nhanh chóng đã xử đại kiếm xộc tới, tình huống đầu tiên Chu Hân vẫn chưa tung ra hết sức, nàng bằng vào tốc độ tương đương võ sư cao tầng, cùng sức mạnh cực lớn từ thân thể cường đại nhanh chóng thăm dò đối thủ vài đòn.
Chu Hân vừa tiếp nhập trong khoảng cách một trượng xo với nhất kiến, thân thể liền nhanh chóng nhảy lên cao, sau đó một kiếm như chẻ núi bổ xuống, nhất kiến thấy thế công của Chu Hân uy mãnh, liền không dám đối đầu trực tiếp mà nhanh chóng nhảy lùi về sau tránh né.
Rầm một tiếng lớn, sàn lôi đài bằng đá núi cực kỳ chắc chắn đã bị cự kiếm trong tay Chu Hân chém nứt một đường dài gần sáu thước, đại kiếm trong tay Chu Hân nhìn thì có vẻ không có gì nổi bậc, thế nhưng trong một lần tiệc tùng với bạn hữu ngày trước, nàng từng tiết lộ thanh đại kiếm đó là một món hồn khí lục phẩm cực kỳ cứng cáp.
Tuy cự kiếm không quá sắt bén, nhưng với thể chất bá đạo của luyện thể giả, mỗi kiếm Chu Hân xuất ra đều mang uy lực đủ để cắt qua tất cả, ngày trước cũng vì dùng sức quá mạnh dẫn đến tự phá hỏng khá nhiều hồn khí nhị phẫm cùng tam phẩm, nên Chu Hân mới đổi qua dùng thanh đại kiếm chắc chắn này.
Ngay lúc này thanh đại kiếm trông có vẻ thô kệch ấy lại nhanh đến mức khiến nhất kiến khốn đốn, sau một kiếm không trúng Chu Hân liền tung thêm ba bốn kiếm nữa, mỗi kiếm đều cực mạnh với góc độ vô cùng khó chịu, bộ pháp của nhất kiến tuy khá lợi hại nhưng trước sức ép của Chu Hân cũng đã bắt đầu có chút loạn nhịp.
Đánh thêm mười chiêu, nhất kiến rốt cuộc cũng bị Chu Hân ép đến mức phải xuất kiếm chống đỡ, ngọc sáng bảo kiếm là thất phẩm hồn khí, uy lực cùng độ bền tất nhiên không thể xem thường, đại kiếm của Chu Hân vừa thuận thế quét ngang, nhất kiến liền rút một phần ngọc sáng bảo kiếm ra khỏi vỏ rồi dùng hai tay cầm chặc bảo kiếm đón đỡ công kích của Chu Hân.
Một tiếng vang lanh lảnh cất lên, nhất kiến bị đánh lui hơn ba trượng, lúc này bước chân của nàng chỉ còn cách mép đài chừng mười bộ, nếu để Chu Hân đánh thêm một đòn dẫn đến rớt xuống đài, mặt mũi của nhất kiến sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Vậy nên nhất kiến hiện tại cũng không dấu bài nữa, ngọc sáng bảo kiếm bất ngờ được rút ra khỏi vỏ, nhất kiến nhanh chóng tung ra một kiếm cực kỳ xảo diệu lập tức uy hiếp thân trước của Chu Hân, đại kiếm trong tay Chu Hân cũng không chậm, vừa xuất ra để công kích giờ lại nhanh chóng thu về tạo thành lá chắn.
Một kiếm của nhất kiến đâm vào bảng của đại kiếm trong tay Chu Hân không đem lại chút hiệu quả nào, bất quá nhất kiến cũng chỉ chờ tầm mắt của Chu Hân bị ảnh hưởng như thế, rất nhanh sau đó gần bảy tám kiếm đã được nhất kiến tung ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Ngọc sáng bảo kiếm nhỏ nhẹ, thích hợp cho nữ nhi xử dụng, kiếm pháp của nhất kiến lại học được từ môn khách thực lực cực cao trong hoàng thất, phẩm cấp kiếm pháp bất phàm ảo diệu khôn cùng, nhất kiến khu động ngọc sáng bảo kiếm lấy nhanh chóng uyển chuyển làm chủ đạo, đại kiếm của Chu Hân vừa lớn vừa nặng tất nhiên không linh hoạt bằng.
Kiếm pháp của Nhất kiến là học từ cao nhân, Chu Hân tất nhiên không thể xo bì được kỹ năng dùng kiếm với nhất kiến, đại kiếm của Chu Hân uy lực cực mạnh, tuy xuất ra sẽ khiến nhất kiến không dám đối đầu trực tiếp, nhưng kiếm pháp nhanh chóng uyển chuyển của nhất kiến cũng có sức uy hiếp cực lớn đối với thân thể của Chu Hân.
Hồn khí thất phẩm sắc bén tuyệt luân, cho dù là Hàn Thiên hay Liêu Kiến Anh, trúng phải một đòn của ngọc sáng bảo kiếm cũng có thể bị trọng thương tổn hại đến gân cốt, Chu Hân tất nhiên không thể xem thường, hai đấu thủ một người nhanh một người mạnh, trong nhất thời quả thực là khó phân thắng bại.
Thấy sữ dùng kiếm thuật không thể đả bại được nhất kiến, Chu Hân liền thay đổi đấu pháp, linh khí trong người quán nhập vào thân đại kiếm, nhất thời đại kiếm trong tay Chu Hân đã trở thành một món binh khí sắc bén hơn trước gấp mấy lần.
Chu Hân một kiếm tùy tiện chém ra, kiếm khí hòa cùng linh khí phát động thành một đòn công kích tầm xa cực kỳ lợi hại, nhất kiến bất ngờ trước tình huống này nên suýt thì không tránh kịp, may mắn là chỉ có một góc tay áo của nàng bị chém rách.
Chu Hân dùng đến đấu pháp bất phàm, nhất kiến nếu chỉ đánh theo cách thông thường tất nhiên khó có thể tiếp cận được Chu Hân, rất dứt khoát nàng liền lùi về sau, ngọc sáng bảo kiếm rời tay, nhất kiến liền nhanh chóng điều động đấu khí trong người thi triển võ kỹ ngự kiếm thuật.
Ngọc sáng bảo kiếm dưới sự điều khiến của nhất kiến biến ảo bay trong không trung, lúc này nhất kiến như đang có một đôi tay vô hình khu động bảo kiếm, độ linh hoạt cũng không thua kém mấy xo với khi dùng tay điều khiển.

Chu Hân phát kiếm mang, Chu Hân dùng thuật ngự kiếm, nhất thời cuộc đấu đã tiến vào giai đoạn cao trào, Chu Hân đã có mấy lần đẩy lùi được ngọc sáng bảo kiếm của nhất kiến, nhưng mà bản thân món hồn khí này chắc chắn, Chu Hân dù có muốn cũng không gây được tổn hao nào cho nó, mà ngọc sáng bảo kiếm vừa bị đánh lùi liền xông tới, nhất thời Chu Hân cùng không biết phải dùng cách nào để phá được thuật ngự kiếm này của nhất kiến.
Trận đấu giằng co làm người xem vô cùng hứng khởi, Lưu Mộ ở trên đài cao nhìn thấy cảnh này liền không khỏi cảm thán nói.
-lần này Chu Hân cô nương quả thực gặp khó rồi, không thể dùng hết sức vì sợ tổn hại nhất kiến, còn nhất kiến thì mặc sức đánh không cần dè chừng, hơn nữa trong tay nó còn có hồn khí lợi hại cùng võ kỹ cao thâm, muốn thắng nhất kiến mà không làm nó bị thương quả thực là khó càng thêm khó, giao cho Chu Hân một nhiệm vụ như thế, ta quả thực thấy áy náy vô cùng.
Mã Thiền thấy Lưu Mộ lo âu, hắn liền bày giọng trấn an nói..
-Chu Hân cô nương thực lực cao thâm, hơn nữa đầu óc lại rất linh hoạt, chắc chắn nàng ta sẽ có cách giành chiến thắng mà không tổn thương công chúa thôi, điện hạ ngài đừng quá lo lắng.
Biết là vậy nhưng Lưu Mộ vẫn không nén được tiếng thở dài nói.
-con bé Thanh Tâm này từ nhỏ được nuông chiều thành quen, dù nó không biết được thân phận thật của Liêu Kiến Anh, nhưng vì một tên mới quen như vậy mà chống đối lại quyết định của hoàng huynh lẫn phụ thân nó, tính cách ngỗ ngược này quả thực là khó mà chấp nhận được, sau kỳ tuyễn trạch này ta nhất định phải nhờ Trương học sĩ giáo huấn lại nó một lần mới được.
ở dưới sàn đấu, Chu Hân sau một hồi công kích không có hiệu quả liền chủ động đổi lối đánh, lúc này nàng không tập trung vào đối phó ngọc sáng bảo kiếm nữa, từng luồn kiếm mang do Chu Hân phát ra hiện tại đều tập trung tấn công người ngự kiếm là nhất kiến.
nhất kiến bận khu động bảo kiếm, tinh thần không thể tập trung hoàn toàn, lúc này bị Chu Hân công kích thân thể liền loạng choạng, mấy lần suýt trúng chiêu, nhất kiến linh quang khẽ động, theo lý mà nói thực lực của Chu Hân nhất định không chỉ có như vậy? nàng ta mấy lần có thể dồn mình vào chổ bị thương, vậy sao hiện tại vẫn còn không làm?, suy nghĩ một chút nhất kiến liền hiểu ra, Chu Hân là vì ký thác của Lưu Mộ nên không muốn làm nàng bị thương nặng, nếu đã vậy trận này Chu Hân tất khó thắng được nàng.
nhất kiến nghĩ xong liền mặc kệ công kích của Chu Hân, bản thân chỉ chăm chăm ngự kiếm tấn công lại nàng ta, chiêu này của nhất kiến quả nhiên có công hiệu, nàng từ chổ yếu thế lúc này liền chiếm lại quyền điều khiển trận đấu, về phần Chu Hân, nàng hiện tại đang bực dọc không thôi, bản thân chẳng thể tung ra hết sức, còn đối thủ lại điên cuồng tấn công bỏ mặc an nguy của bản thân như vậy, nếu cho Chu Hân nàng chọn, thà rằng đánh với Vũ Phong hay Trần Lãng, nàng cũng không nguyện ý thu phục nhất kiến công chúa này.
Nhất kiến được nước làm tới quả thực khó chịu, đánh một hồi Chu Hân đã bị chém trúng mấy vết thương nhẹ, trong khi nhất kiến vẫn chẳng hề hấn gì, cục diện này xem ra Chu Hân phải ra tay nặng hơn mới được, ý định ban đầu của Chu Hân là tiêu hao đấu khí của nhất kiến cho đến khi nàng kiệt sức, nhưng mà lúc này có vẻ không thực hiện được rồi.
Khẽ hít sâu một hơi Chu Hân quát.
-đây là cô quá phận ép ta dùng đến độc chiêu, lát nữa có bị trọng thương cũng đừng trách ta.
Vừa dứt lời linh khí trong người Chu Hân liền tuôn ra cực kỳ dữ dội, trong phút chốc nàng đã chuyển từ tĩnh sang động, dùng cự kiếm đảo quanh thân, Chu Hân lao cực nhanh về trước như một cổ chiến xa, nhất kiến nhìn thấy cảnh này thì nội tâm phát hoảng không thôi, ngọc sáng bảo kiếm liên tục được khu động tấn công vào Chu Hân đang lao tới.
Bất quá Chu Hân dùng đến đấu pháp này quanh thân thể sớm đã được một màn kiếm kích bảo vệ, ngọc sáng bảo kiếm tuy sắc bén nhưng trước độ chắc chắn mà lưới kiếm của Chu Hân đan lên, vẫn là không cách nào xuyên thủng được, hơn thế nữa linh khí bốc lên quanh thân Chu Hân như một tấm màng chắn, vừa giúp Chu Hân cản được một phần công kích, vừa giúp nàng tách khí mà đi, tốc độ của Chu Hân hiện tại đã tiệm cận đại võ sư rồi.
Nhất kiến khu động bảo kiếm, tốc độ không thể theo kịp đà di chuyển của Chu Hân, cộng thêm xung lực cực mạnh từ việc di chuyển nhanh và lưới kiếm kích hộ thân, Chu Hân hiện tại quả thực không thể ngăn cản, chỉ trong tích tắc nàng đã lao nhanh tới chổ nhất kiến mà không gặp phải chút khó khăn nào.
Nhất kiến thấy Chu Hân khí thế cực mạnh lao thẳng đến mình, nếu bị húc phải cho dù không chết cũng bị trọng thương, lúc này nàng liền nhanh chóng lấy trong túi càn khôn ra một cái chuông vàng nhỏ, chuông vừa tới tay nhất kiến liền bắt quyết truyền đấu khí vào đó.
Tích tắc một hư ảnh đại chuông đã bao quanh thân thể nhất kiến, Chu Hân một đường xộc thẳng tới, nhìn thấy đại chung cản trở, bản thân liền vận sức tung ra một kiếm.

Một tiếng choang thanh thúy vang lên, nhất kiến ở trong đại chung tuy bị đẩy lùi gần nửa trượng, nhưng bản thân nàng thì vẫn không hề hấn gì, có thể thấy cái chuông nhỏ mà nhất kiến đem ra chính là một món pháp khí phòng ngự cực mạnh, một kiếm của Chu Hân vừa nãy đã có uy lực cỡ võ sư đỉnh phong rồi, vậy mà vẫn không thể trong phút chốc phá hoại được lớp phòng ngự kia.
Nhất kiến có được bảo vật phòng ngự này Chu Hân đã gặp khó nay càng thêm khó, bất quá nàng vẫn không bỏ cuộc, thân thể liên tục di chuyển quanh nhất kiến để tránh công kích, cự kiếm trong tay liên lục giáng từng đòn vào hư ảnh cự chung quanh người nàng ta.
Nhất kiến cũng không vừa Chu Hân đã tiếp cận gần, thuật ngự kiếm của nàng càng thêm dễ sử dụng, ngọc sáng bảo kiếm lúc này phiêu miễu như u linh, từng thời từng khắc đều như có mắt, vô cùng tích cực truy tìm những bộ vị sơ hở của Chu Hân để mà công kích.
Trận đấu lúc này có vẻ như đã vào giai đoạn cuối cùng, chỉ trong phút chốc nữa thôi có lẽ sẽ phân ra thắng bại, một là Chu Hân phá được phòng ngự của nhất kiến đả bại nàng ta, hai là Chu Hân bị nhất kiếm tìm ra sơ hở rồi phản công dẫn đến thất bại, cho dù là kết cục nào đám đông quan khán đều muốn xem, trận chiến giữa hai mĩ nhân này, dù cho ai thắng thì cũng đều sẽ được nhiều người tung hô.
ở trên đài cao Lưu Mộ nét mặt xám xịt nói.
-ngay cả ấn kim chung bảo vật hộ mạng bí mật cũng đã dùng đến, muội muội của ta quả thực là biết cách làm kho người ca ca này, bất quá dù ấn kim chung có lợi hại, đấu khí của nó cũng không thể di trì được, nội trong mười đòn nữa Chu Hân tất sẽ phá được phòng ngự của nó mà thôi.
Thế Bá ở bên cạnh mặt đầy nét lo lắng nói.
-đao kiếm vô tình, nhất kiến công chúa sẽ không bị làm sao chứ?, dù gì người cũng là thiên kim của bệ hạ, lá ngọc cành vàng, nếu bị tổn thương trong trận đấu này e là hoàng thượng sẽ trách tội xuống.
Lưu Mộ nét mặt đầy bình tĩnh nói.
-phụ hoàng là người anh minh sáng suốt, sẽ không vì chuyện này mà trách tội chúng ta đâu, bất quá ta vẫn tin Chu Hân sẽ biết ra tay chừng mực, tình hình của nhất kiến hẳn là không đáng lo ngại đâu, có thể đi đến bước này nó cũng đã chứng minh với phụ hoàng cùng thiên hạ được nhiều điều, nhìn nhận của chúng ta đối với nó cũng đã khác trước, bất quá trận chiến phong vương cuối cùng…muội muội ta không nên xen vào.
Tình hình quả không nằm ngoài dự đoán của Lưu Mộ, nhất kiến sau một hồi cố gắng phòng ngự, rốt cuộc đấu khí trong người cũng không còn đủ để duy trì hư ảnh của ấn kim chung nữa, lớp phòng ngự kia cứ thế nhạt dần, Chu Hân nắm bắt được thời cơ một kiếm cực mạnh giáng xuống, phòng ngự kia rốt cuộc cũng bị đánh tan.
Chu Hân với tốc độ cực nhanh húc người vào nhất kiến, xung lực cực mạnh đã khiến nhất kiến bị đánh văng gần ba trượng ngã nhoài dưới sàn đấu, lúc nàng định bật dậy chiến đấu tiếp thì mũi kiếm của Chu Hân đã ở trước mắt, lúc này nếu nhất kiến còn dám khán cự, Chu Hân dù không muốn nàng bị thương cũng sẽ bất đắc dĩ ra tay.
Bất quá nhất kiến tính tình ương bướng, mấy hôm nay chịu qua nhiều ấm ức, trong lòng nàng sớm đã dồn nén một bụng, hôm nay thua trong tay Chu Hân trước mắt nhiều người như thế, nàng không cam tâm một chút nào, nhất là khi Liêu Kiến Anh vẫn còn ở chổ này.
Ánh mắt nhất kiến ban đầu là phức tạp khó đoán, sau cùng lại chuyển thành nét quyết liệt bất cần, Chu Hân nhìn thấy điểm này liền biết có chuyện chẳng lành, vừa vận lên linh khí hộ thân, sau lưng nàng đã cảm nhận được một cơn đau nhói kinh khủng, nhất kiến dám liều mạng ra tay, Chu Hân nàng dù có nhượng bộ nữa thì nhất kiến cũng sẽ không đầu hàng.
Chu Hân đang ở thượng phong dù vừa trúng một kiếm chí mệnh, nhưng sức chống chịu của luyện thể giả khủng bố cực đoan, cho dù đang bị thương Chu Hân vẫn đủ sức đánh một chưởng vào ngang cổ nhất kiến làm nàng bất tỉnh.
Ngọc sáng bảo kiếm quả thực sắc bén cực điểm, một kiếm đâm qua ngực đã khiến Chu Hân chịu tổn thương không nhẹ, ngay cả kinh mạch cũng bị kiếm khí đả thương, may mắn Chu Hân đã tu luyện qua cố mạch tiểu cảnh giới, vậy nên dù bị ngọc sáng bảo kiếm đâm xuyên ngực, nàng vẫn không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Chậm rãi rút ngọc sáng bảo kiếm ra khỏi lưng, trận chiến này coi như Chu Hân đã thắng, dù đối thủ thực lực yếu hơn bản thân khá nhiều, nhưng chiến thắng này của Chu Hân quả thực không dễ dàng chút nào.
Chu Hân rời sàn đấu trong sự tán thưởng của mọi người, về phần nhất kiến đã bị đánh ngất, lúc này tì nữ thân cận của nàng liền nhanh chóng lên đài đưa nàng về, một hồi kịch tính đã kết thúc, bất quá tiếp sau đây một màn còn đáng xem hơn sắp sửa diễn ra, lúc này mọi sự chú ý đều dồn về phía sàn đấu số hai nơi Liêu Kiến Anh đang chờ sẵn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.