Y không để ý đến cái giọng kêu la khàn khàn của Đào Thăng mà lên ngựa vội vàng mà đi. Còn Phùng Kỷ thì chậm rãi bước đến trước mặt Đào Thăng, đột nhiên lặng lẽ mỉm cười.
- Tử Lăng, đừng trách ta lòng lang dạ sói. Nếu không như thế làm sao có thể làm nguôi đi nỗi hận trong lòng Hoàng thúc. Nếu không trị tội ngươi, sự hợp tác của Viên Lưu chống Tào sao có thể tiến hành một cách thuận lợi đây?
- Phùng Nguyên Đồ, ngươi muốn thế nào?
- Ha ha, Tử Lăng đừng căng thẳng, ta tự biết phải làm gì với ngươi.
Chỉ có điều phải xem phải thế nào Hoàng thúc mới thôi bất mãn...
Một câu nói kia lập tức khiến mặt Đào Thăng trắng như tờ giấy, một lúc lâu không nói được câu gì.
Đổng Phi cuối cùng cũng đã hiểu, lão phu nhân đã qua đời.
Lưu Sấm chưa nói cho cậu biết bà chỉ là tỳ nữ của mẹ cậu ta. Tuy lão phu nhân hy vọng như thế, nhưng cuối cùng Lưu Sấm vẫn không nói ra.
Mẹ đẻ của Đổng Phi chưa bao giờ quan tâm đến cậu ta.
Điều này từ cái tên của cậu ta có thể nhìn ra: Phi, ý tứ là đến bản thân còn mặc kệ. Nói cách khác lúc lão phu nhân nhận Đổng Phi, đứa trẻ ngốc nghếch này, thì cha mẹ cậu ta cũng chẳng quan tâm gì đến cậu. Nhưng cũng thật là may,vì có như thế Đổng Phi mới thoát nạn. Nếu không phải như vậy chỉ e lúc Đổng gia gặp nạn, đám người Hà Tiến cũng không dễ gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197380/quyen-1-chuong-395-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.