Chương trước
Chương sau
Mùa xuân năm Kiến An thứ sáu, quân Tào Tháo tiến Nhữ Nam. Viên Thiệu thì trở về thành Nghiệp, bắt đầu một lần trưng binh (gọi nhập binh) mới. Chỉ cần là người sáng suốt là có thể nhìn ra được, Viên Thiệu không hề phục Tào Tháo. Giữa hai người, sớm hay muộn phải có một trận quyết chiến, nhưng trước khi Viên Tào khai chiến, Viên Thiệu quyết định phải đoạt lại U Châu trước, rôi mới giải quyết chuyện khác….

Mùng mười tháng giêng, trong lúc mọi người con đang đắm chìm trong năm mới, Trương Nam, Tiêu Xúc ở Vọng Đô đột nhiên phát binh đến Bắc Bình. Tự Thụ ở Cao Dương đồng thời triển khai công kích mạnh mẽ, tới gần Sông Dịchsông dịch, lại phát động tấn công huyện Dịch. Cao Can ở Ngũ Nguyên tập kết ba vạn đại quân, định đoạt lại Vân Trung, mà thái thú quận Nhạn Môn là Bành An tiến vào quận Định Tương, chiếm lĩnh Thiện Vô, quân tiên phong hướng về Đại quận.

Thế cục U Châu dường như lập tức trở nên căng thẳng. Sau khi qua năm mới, Lưu Sấm liền nhận được chiến báo từ khắp chiến báo khắp nơi bay tới như hoa tuyết rơi, chỉ một lúc cũng sứt đầu mẻ trán.

Tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ, Viên Thiệu sau năm mới cuối cùng đã phát động thế công mạnh mẽ như vậy. Đặc biệt là Tự Thụ, thế công ở Sông Dịch rất mạnh. Ba người Trương Cáp, Cao Lãm, Từ Thứ từ sớm cũng bị thế công của Tự Thu khiến cho tay chân luống cuống.

- Thoạt nhìn, lần này Tự Công phải chịu áp lực rất lớn.

Trong phủ tướng quân huyện Trác, Tuân Kham vừa xem chiến báo từ tiền phương, không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu.

- Cha vợ thấy thế nào??

Tuân Kham buông chiến báo xuống, vê râu trầm ngâm một lát sau nói:

- Tự Công người này đọc thuộc lòng binh thư. Ta đã quen biết y nhiều năm nhiều đã nhiều năm, biết rõ bản tính của y. Người này dụng binh, tính toán kín kẽ … trong Binh Pháp Vân có nói: Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao. Kỳ thứ phạt binh. Kỳ hạ công thành. (kẻ cầm quân thượng sách là dùng mưu, kế đến sử dụng ngoại giao, kế đến là dùng mưu và hạ sách cuối cùng mới là công thành). Y xưa nay tôn sùng không đánh mà đạt được nhân, dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được lợi ích lớn nhất. Nhưng lúc này đây, y lại tấn công mạnh huyện Dịch, thậm chí không tiếc giá nào để tấn công mạnh, có thể nói là trái ngược hoàn toàn với tác phong trước đây của y. Cách làm như vậy hiển nhiên chịu áp lực rất lớn.

Viên Thiệu thất bại ở Quan Độ, Điền Phong từ trong đại lao bị con bắt đi, cũng khiến cho Tự Công chịu hiềm nghi của Viên Thiệu….Chỉ nhìn vào việc lần này Viên Thiệu phái Thẩm Phối giám quân ra, liền có thể thấy được manh mối. Người ta hay nói Thẩm Chính Nam kia cương trực, nhưng trong mắt ta, chẳng qua là một kẻ kiêu căng ngạo mạn ngông cuồng tự đại mà thôi. Ta nghĩ y chắc chắn gây áp lực cho Công Dữ, cũng khiến cho Công Dữ tấn công huyện Dịch bằng bất cứ giá nào

Mạnh Ngạn, ta biết rằng con muốn chống cự kẻ địch, nhưng tình hình trước mắt là, Tự Thụ nếu không dành chiến thắng ở huyện Dịch, chỉ sợ huyện Dịch khó có thể chịu đựng được. Ta nghĩ rằng, có thể lệnh cho Trương Cáp, Cao Lãm từ từ lui về phía sau, từ Dịch Kinh đến thành Bắc Tân từng bước một rút quân vừa đánh vừa lùi về sau, tiêu hao một lượng lớn quân lực và tinh thần của Viên quân, rồi sau đó tập trung toàn lực, đánh bại được Tự Thụ, Viên Thiệu ắt nghị hòa.

Lưu Sấm nghe hiểu ý của Tuân Kham, nhưng lại có chút do dự.

Để Trương Cáp và Cao Lãm lùi về phía sau? Nếu không phải bất đắc dĩ, Lưu Sấm thật sự là không muốn quyết định như vậy.

U Châu cũng không phải quá ổn định, rất nhiều cường hào bản địa đang trong trạng thái chờ đợi, nếu để cho Trương Cáp, Cao Lãm lui về phía sau, có thể gây ra ảnh hướng không?

Lưu Sấm nhất định phải cân nhắc hậu quả của việc này rồi mới quyết định:

- Khổng Minh nghĩ như thế nào?

Gia Cát Lượng vẫn trầm tư không nói, nghe được câu hỏi của Lưu Sấm, y đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Nay U Châu một khi khói lửa chiến tranh bừng lên có một số việc khó có thể ngăn cản. Kế sách của bá phụ cũng có thể nhân cơ hội này, khiến cho bọn đạo chích lộ diện, tránh khỏi sinh sự sau này. Lượng cho rằng, Viên Thiệu lần này ngũ lộ xuất kích, kẻ chân chính có thể uy hiếp được huynh trưởng, e rằng chỉ có mỗi ba người Tiên Ti, Tự Thụ và Bành An. Cao Can mặc dù tập kết ba vạn binh mã, ý đồ cướp lấy Vân Trung, nhưng Điền Dự đủ để ngăn trở. Trương Nam, Tiêu Xúc đều xuất binh, trông khí thế dũng mãnh, kỳ thật cũng không uy hiếp. Nước Trung Sơn hiện nay cũng đang hỗn loạn, Chân Thị rời khỏi, xem ra ảnh hưởng không lớn, nhưng đừng quên, Chân Thị trước đây bán hết của cải gia sản, gần như mua sạch đồ quân nhu lương thảo của Trung Sơn, tuy có Lư Nô Tô Thị và Trương Thị của Đường huyện, nhưng trên thực tế lại chẳng có bao nhiêu lương thảo đồ quân nhu có thể bổ sung cho Trương Nam, Tiêu Xúc, thế tất sẽ làm giảm sĩ khí của quân lính.

Ba người Tử Long, Văn Viễn và Bá Đạo ở Bình trấn, Diêm hương, Ngũ Nguyễn quan thành lực lượng cân bằng, hô ứng cho nhau. Trương Nam, Tiêu Xúc muốn công phá phòng tuyến của Tử Kinh Lĩnh, theo đệ thấy vô cùng khó khăn….Viên Thiệu xuất binh theo năm lộ, kỳ thật chẳng qua là ba lộ binh mã mà thôi.

Lưu Sấm vô cùng bình tĩnh nghe xong lời Gia Cát Lượng nói… nhẹ nhàng gật đầu.

- Khổng Minh, nói tiếp đi.

- Nếu đệ là huynh trưởng, sẽ giao chiến sự quận Trác cho Lão đại nhân.

Gia Cát Lượng nhìn Tuân Kham, Tuân Kham khẽ mỉm cười, chẳng nói lời nào.

- Lão đại nhân đã hiểu được Tự Thụ, trong lòng hẳn đã có được đối sách.

Lưu Sấm nhìn thoáng qua Tuân Kham, trầm ngâm một chút, liền nói một tiếng - Được!

- Tiếp theo, đó là Bắc Cương Tiên Ti… Trước đây huynh trưởng phái Tuân Lộc đi Mỹ Tắc, kết hợp với Trù Tuyền, đồng thời bí mật để Tử Nghĩa, Hành Nhược và Văn Trường tập kết ở Bạch Sơn, chỉ chờ thời cơ chín muồi là có thể xuất binh Tái Bắc. Chỉ cần đánh bại được Bộ Độ Căn, thì Tiên Ti khó có thể uy hiếp được U Châu. Cho nên chính xác có một lộ binh mã uy hiếp, vậy chỉ còn lại Bành An ở quận Nhạn Môn vẫn cần huynh trưởng tự mình đốc chiến.

Lưu Sấm nghe nói, lập tức ngẩn cả người.

Theo hắn, cái gọi là trong năm lộ đại quân dường như chỉ có chi binh mã này của Bành An đối với hắn không thể có được sự uy hiếp thực sự. Nhưng nghe Gia Cát Lượng phân tích, dường như chân chính có thểngười uy hiếp được Lưu Sấm lại là Bành An.

Bành An là ai?

Lưu Sấm thật sự không có chút ấn tượng nào.

Y có thể làm thái thú của một quận nghĩ đến là có chút bản lĩnh. Tuy nhiên so sánh hào kiệt quen tên trong Tam Quốc, Bành An là một tiểu tốt chẳng có tiếng tăm gì.

Lưu Sấm nhìn Gia Cát Lượng, có chút không rõ vì sao Gia Cát Lượng muốn hắn phải tự mình ứng chiến Bành An. Theo đạo lý mà nói, Bành An dường như chẳng có uy hiếp gì. Cho dù y giờ đang chiếm giữ Định Tương, cho dù y có khả năng uy hiếp được đường vận chuyển lương thực tới Vân Trung. Nhưng tính nguy hiểm muốn nói tới, thậm chí không so được với Cao Can…

Thấy vẻ nghi hoặc của Lưu Sấm, Tuân Khâm thở dài nói:

- Mạnh Ngạn, ý của Khổng Minh, không phải nói Bành An lợi hại bao nhiêu, mà ý muốn nói Bành An có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc. Thử nghĩ xem, nếu Mạnh Ngạn có thể tập kích bất ngờ, nhanh chóng đánh tan Bành An, sẽ có lợi ích gì?

- Điều này….

- Nếu Bành An bại, Mạnh Ngạn có thể tiến quân thần tốc, nắm lấy quận Nhạn Môn. Cứ như vậy, Mạnh Ngạn bắc tiến có thể chặn đánh Cao Can, xuôi nam có thể cướp lấy Thường Sơn quan, uy hiếp nước Trung sơn. Đến lúc đó, Cao Can cũng tốt, Trương Nam, Tiêu Xúc cũng thế, chắc chắn kiêng nể. Kể từ đó, chỉ còn lại có một đạo nhân mã của Tự Thụ, ta ở quận Trác sẽ một trận đánh tan đạo binh mã này.

Tuân Kham còn có một câu chưa nói, đó là: Nếu Lưu Sấm đánh tan Bành An, là có thể đem ba quận Nhạn Môn, Định Tương và Vân Trung hợp làm một, khiến chúng trở thành lá chắn phía tây của U Châu.

Tuy Nhiên, Lưu Sấm ngược lại rất nhanh đã lĩnh hội được ý của Tuân Kham. Hắn đứng lên tới trước sa bàn, nhìn bản đồ địa hình U Châu đánh dấu trên sa bàn, liền quyết định.

Trong thời gian ngắn, Tào Tháo không thể hãm chân Viên Thiệu. Thứ nhất là trong trận chiến ở Quan Độ, Tào Tháo cũng tiêu hao rất lớn, thứ hai lão phải bình định Nhữ Nam, cơ bản không chú ý được phía Bắc. Như thế nếu Viên Thiệu tập kết binh mã, U Châu thế tất có một cuộc ác chiến. Lưu Sấm cũng không muốn biến thành bia ngắm của Viên Thiệu, hắn phải nghĩ cách đàm hòa với Viên Thiệu. Nhưng với tính tình của Viên Thiệu, không giao huấn chút nào thì chưa chắc y chịu ngồi xuống nghị hòa, nếu đã vậy cũng chỉ còn cách đánh y rồi nói sau….

- Cha vợ và Khổng Minh nói đều rất có lý. Một khi đã như vậy, lập tức nghe theo lời hai vị, chúng ta tập trung lực lượng, đối phó với Bành An và người Tiên Ti trước.

Lưu Sấm rất biết lắng nghe, bởi vì trên năng lực mà nói, bất kể là Tuân Kham hay là Gia Cát Lượng, về mưu lược hơn xa so với Lưu Sấm. Hai người họ đều là người thân nhất của Lưu Sấm, cho nên đối với kế sách của bọn họ, Lưu sấm đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Chỉ có điều, sách lược này định ra, thực hiện không phải chuyện dễ. Lưu Sấm và hai người Gia Cát Lượng Tuân Kham lại thảo luận cẩn thận một lần, quyết định để Tuân Khâm ở lại quận Trác, để tướng quân Võ Uy chỉ huy tác chiến toàn diện.

Để có thể nắm toàn cục trong tay, Lưu Sấm giao Cự Khuyết kiếm cho Tuân Kham, giao cho ông quyền tiền trảm hậu tấu. Sau đó, hắn lại triệu kiến huynh đệ Chân gia. Theo việc Chân thị chống lại Xương Bình, thật sự là mang đến trợ lực rất lớn cho Lưu Sấm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.