Chương trước
Chương sau
- Lão già Tô Phó Diên, thằng nhãi Lâu Ban khi dễ ta quá đáng!

Đạp Đốn nổi trận lôi đình, muốn tập trung binh mã, giết vào Liêu Đông tính sổ với Tô Phó Diên.

- Xin Đại Thiền Vu bình tĩnh lại.

Một người Ô Hoàn mặc trang phục người Hán đi tới ngăn cản Đạp Đốn.

Người này tên là Thát Hủy Cát, là người Ô Hoàn. Trước kia y từng du học ở U Châu, đối với văn hóa người Hán rất ngưỡng mộ. Sau khi trở về Liễu thành, bởi vì tinh thông tiếng Hán, lại đọc qua sách, kiến thức phi phàm, rất được Đạp Đốn coi trọng. Khâu Lực Cư chết, Đạp Đốn có thể leo lên chức vị Đại Thiền Vu, có công đầu của Thát Hủy Cát.

Mà công lao lớn nhất của y, chính là một tay thúc đẩy việc Đạp Đốn thỉnh cầu hòa thân với Viên Thiệu. Lúc ấy Viên Thiệu và Công Tôn Toản chưa phân ra thắng bại. Thát Hủy Cát lại nhạy cảm phát hiện, Công Tôn Toản tuyệt đối không phải là đối thủ của Viên Thiệu. Liền đề nghị Đạp Đốn giao hảo với Viên Thiệu. Viên Thiệu vừa hùng cứ Hà Bắc, Đạp Đốn có thể dựa vào đó đảm bảo vị trí Đại Thiền Vu ở Ô Hoàn, rồi trở thành người đứng đầu của tám Đại Thiền Vu Ô Hoàn.

Cho nên Đạp Đốn rất kính trọng Thát Hủy Cát, có thể nói là nói gì nghe nấy.

- Quân sư có gì chỉ giáo?

Thát Hủy Cát nghĩ ngợi, trầm giọng nói:

- Nếu Đại Thiền Vu mà xuất binh tới Y Vu Lư Sơn vào lúc này, chỉ khiến cho Tô Phó Diên và Lâu Ban càng dựa vào nhà Hán hơn. Mặc kệ như thế nào, Tô Phó Diên và Lâu Ban vẫn chưa phản loạn, cũng chưa làm việc gì bất lợi với Ô Hoàn. Bản thân bọn họ là hai trong tám Đại Thiền Vu, tự nhiên muốn lo lắng cho bộc tộc của mình, rất khó nói là đúng hay sai. Cho nên, nếu như Đại Thiền Vu xuất binh chinh phát, không những vô bổ, ngược lại sẽ khiến cho các Đại Thiền Vu khác sinh lòng bất mãn. Cho rằng Đại Thiền Vu ngài quá bá đạo.

Bát Đại Thiền Vu, ngoại trừ Ô Hoàn Ban Hạ, cơ hồ đã tự thành hệ thống. Mọi người đều là người Ô Hoàn, bảo vệ lẫn nhau…Chúng ta có thể nghe theo lệnh ngươi, nhưng không có nghĩa là chúng ta là thủ hạ của ngươi.

Tiểu thuyết bình thư thường gọi quan hệ như vậy là ‘Nghe điều khiển chứ không nghe tuyên triệu’. Chúng ta tôn ngươi lên làm người đứng đầu Ô Hoàn. Nhưng không có nghĩa là chuyện gì chúng ta cũng phải nghe theo lệnh của ngươi. Chúng ta cũng có ý nghĩ và quan niệm của mình. Cho dù ngươi có mạnh hơn, cũng không thể can thiệp vào được.

Đạp Đốn tỉnh táo lại, nhịn không được gật đầu.

- Vừa rồi ta có chút xúc động. Nhưng Tô Phó Diên và Lâu Ban gửi tới hịch văn như vậy, ta còn gì mặt mũi nữa?

Thát Hủy Cát suy nghĩ một lát rồi nói:

- Tô Phó Diên và Lâu Ban bất quá chỉ là hai thằng hề nhảy nhót mà thôi. Muốn thu thập bọn chúng, dễ như trở bàn tay…Nhưng dù như thế nào, bọn chúng cũng là người Ô Hoàn, mà lại không có ý phản, cho nên mặc kệ bọn chúng. Việc cấp bách bây giờ, chính là cho tên Lưu Mạnh Ngạn kia một bài học, cho hắn biết sự lợi hại của Đại Thiền Vu. Không chỉ như thế, chúng ta cũng phải khiến cho Thuần Vu Quỳnh biết rằng, không thể khinh nhờn Đại Thiền Vu. Như vậy đi, Đại Thiền Vu ra lệnh cho Ô Duyên và Hãn Lô Duy xuất binh tới Liêu Tây. Chỉ cần tạo áp lức cho Lưu Sấm, không sợ hắn không cúi đầu. Đến lúc đó, cho dù là Đại tướng quân cũng không thể nói cái gì. Cho dù y muốn chúng ta đàm phán với Lưu Sấm lần nữa, thì chúng ta có thể chiếm thế thượng phong.

Đạp Đốn nghĩ ngợi, chợt mừng rỡ.

- Kế này của quân sư rất hay, chúng ta cứ làm như vậy!

Đạp Đốn lập tức ra lệnh cho Mạc Ly tăng mạnh thế công với quân Hán ở núi Lâu Tử. Đồng thời lệnh cho Ô Duyên và Hãn Lô Duy vào Liêu Tây tham chiến.

Chỉ là, kế sách của Thát Hủy Cát dù không tồi, nhưng y lại nhầm một việc. Theo y, U Châu là của họ Viên. Chỉ cần Nhị công tử của Viên gia ra lệnh một tiếng, Tiên Vu Phụ sao dám ngăn cản đại quân của Ô Hoàn?

Hãn Lô Duy vừa nhận được lệnh của Ô Duyên, liền lập tức khởi binh. Tin tức rơi vào tay của Thổ Ngần, Tiên Vu Phụ lập tức phái Điền Dự tới, thương nghị việc này.

- Đám người Ô Hoàn này thật là kiêu ngạo.. Mà Nhị công tử cũng thật là, làm vậy chả khiến cho cả U Châu lần nữa rơi vào rung chuyển sao? Quốc Nhượng, dù sao Lưu hoàng thúc cũng là Hoàng thúc Đại Hán. Ta và người là Hán thần, về tình về lý, đều nên trợ giúp hắn một tay. Ta chuẩn bị ngăn cản Ô Hoàn lại, ý ngươi thế nào?

Điền Dự nói:

- Mộc Công nói rất đúng. Tuyệt không thể cho đám người Ô Hoàn kia bừa bãi như vậy. Hiện giờ Đại tướng quân đang khai chiến với Tào Tháo, đã tới tình trạng giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Dưới tình hình như vậy, tin rẳng ngài ấy không muốn thấy U Châu xảy ra việc gì. Mặt khác, chúng ta nên thông báo việc này cho Hưu Nhược tiên sinh. Tin rằng với quan hệ của Hưu Nhược tiên sinh và Lưu hoàng thúc, nhất định sẽ không ngồi yên mà không quan tâm. Tên Đạp Đốn kia muốn gây huyên náo, vậy thì chúng ta khiến việc này càng huyên náo hơn…Chứ không thể để cho đường đường Hoàng thúc Đại Hán, bị đám người Ô Hoàn khi dễ ở vùng hoang man Liêu Tây kia. Nếu như việc này lan truyền ra ngoài, thì chẳng phải ta trở thành nỗi sỉ nhục của U Châu sao. Mặc dù khẩu hiệu “Kẻ nào phạm giang sơn nhà Hán ta, dù xa tất giết” đã qua lâu rồi, nhưng tâm huyết người Hán vẫn mãnh liệt như cũ.

Hai mắt Tiên Vu Phụ hiện lên tia lạnh lùng, đứng dậy quát:

- Đã như vậy, cứ làm như lời Quốc Nhượng.

Tiên Vu Phụ lập tức điểm binh mã, Trưởng Sử Điền Dự làm tướng, đóng ở Từ Vô.

Huyện Từ Vô, chính là khu Tuân Hóa đời sau. Lần trước Ô Duyên bị Tiên Vu Phụ cự tuyệt, đã sớm sinh lòng bất mãn với Tiên Vu Phụ. Hiện giờ thấy Tiên Vu Phụ lần nữa xuất binh ngăn cản, tính tính dữ dằn không thể kiềm chế nổi. Lập tức hạ mệnh lệnh, phát động tấn công Từ Vô.

Tiên Vu Phụ vừa động, Ngư Dương và các quận lớn cũng đều xuất hiện rung chuyển. Viên Hi tuyệt đối không ngờ, một tờ mệnh lệnh của y, lại khiến cho U Châu phát sinh ra rung chuyển kịch liệt như vậy, liền sợ tới luống cuống tay chân.

Cuối tháng bảy, Thái Thú quận Bột Hải là Tuân Kham hướng Viên Thiệu sơ trần: Mấy đời Ô Hoàn đều chịu ơn của Hán thất, nhưng bọn họ không những không cảm kích, mà còn nhiều lần xâm phạm biên giới. Nay Hoàng thúc Đại Hán đang tạm cư Liêu Tây, lại bị Ô Hoàn liên tục khiêu khích. Cứ thế mãi, mặt mũi nhà Hán chúng ta để vào đâu? Phải giáo huấn một trận.

Bản sơ trần vừa được đưa tới, Tuân Kham liền hạ lệnh, xuất kích Ngư Dương.

Bộ tộc của Hãn Lô Duy cư trú ở ven bờ sông Cô Thủy. Y làm sao lường trước được, y xuất binh chinh phạt Lưu Sấm, lại đốt dẫn lửa giận của Tuân Kham.

Bất kể thế nào, Tuân Khâm chính là một trong những nhân vật đại biểu của họ Tuân ở Dĩnh Xuyên. Dưới trướng của Viên Thiệu, danh vọng của y dù không bằng đám người Điền Phong, Tự Thụ, nhưng cũng không phải bình thường. Không kể tới dưới trướng của Viên Thiệu có rất nhiều danh sĩ Dĩnh Xuyên, há có thể ngồi yên không để ý tới? Cho dù là Tự Thụ, cũng hướng Viên Thiệu tỏ vẻ bất mãn.

- Nay Đại tướng quân đang lúc dụng binh, U Châu lại xảy ra rung chuyển. Loạn Công Tôn vừa dẹp, người Ô Hoàn rõ ràng dám khiêu khích vào lúc này, thực là không coi ai ra gì. U Châu còn chưa bình định, chiến sự sẽ bị ảnh hưởng. Mong Đại tướng quân lập tức ra lệnh cho Đạp Đốn thu binh. Nếu như y còn tiếp tục huyên náo như vậy, thì chỉ sợ cả U Châu sẽ hỗn loạn không yên. Đến lúc đó chỉ có thể thu thập tàn cuộc.

Viên Thiệu cũng có chút luống cuống.

Y cũng thật không ngờ, thế cục U Châu lại biến thành bộ dạng đó.

Lúc trước Viên Hi nói muốn thử Lưu Sấm thoáng cái, Viên Thiệu đã đồng ý…Nhưng kết quả như vậy là điều mà y không muốn nhìn thấy. Thật đúng là đau đầu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.