Chương trước
Chương sau
Diêm Nhu và Ngụy Diên trở về trong chiến thắng.

Theo Lã Bố rời núi, trận chiến bờ sông Lục Cổ toàn thắng, Diêm Nhu cùng Tô Phó Duyên đàm phán, càng trở nên thuận lợi. Chính như lời Diêm Nhu nói, Tô Phó Duyên là một lão hồ ly nhưng lại nhát gan. Hạng cáo già này có thể sinh tồn trong nhiều hoàn cảnh. Nhưng nếu bảo y làm ra chuyện lớn gì, sẽ không có khả năng. Một người quá khôn khéo, lại quá nhát gan. Một ít gió thổi cỏ lay thôi, cũng có thể khiến cho y suy nghĩ rất nhiều.

Mà Lâu Ban, càng không đáng để lo. Trong đầu y chỉ suy nghĩ làm sao đoạt được vị trí Đại Thiền Vu trong tay của Đạp Đôn. Quan trọng là vũ lực và sự gan dạ của y đều không đủ để tiếp nhận trách nhiệm đó. Nói cách khác, chí lớn nhưng tài mọn, khó làm nên đại sự. Nói theo cách của đời sau: Trong mắt Lâu Ban chỉ có Đạp Đôn, mà trong mắt Đạp Đôn, là cả Liêu Đông! Đây cũng sự khác biệt lớn nhất giữa Lâu Ban và Đạp Đôn. Hai đối thủ như vậy, căn bản không đủ để khiến Diêm Nhu lo lắng.

Ngày đó sau khi chém giết sứ giả của Đạp Đôn, đã khiến cho Tô Phó Duyên và Lâu Ban hoảng sợ trong lòng. Mà về sau, Lã Bố đại thắng ở bờ sông Lục Cổ, càng khiến cho Tô Phó Duyên và Lâu Ban thay đổi thái độ. Bọn họ ý thực được, Lưu Sấm mà Diêm Nhu nói, khác rất lớn so với Lưu Ngu trước kia. Điều này cũng khiến cho hai người rơi xuống thế hạ phong trong khi đàm phán.

Tháng bảy, năm Kiến An thứ tư, Trương Tú dẫn quân đầu hàng. Giả Hủ hộ tống Chung Diêu từ Nam Dương tới Hứa Đô, Tào Tháo nghe thấy, liền mừng rỡ, tự thân đi nghênh đón Giả Hủ.

- Để ta được dương danh thiên hạ, là công lao của ngươi! Tào Tháo kéo tay Giả Hủ, có chút cảm khái nói. Nếu không phải Giả Hủ khuyên bảo, Trương Tú sao có thể quy hàng. Mà trước đây con cả, chất nhi, ái tướng Điển Vi cùng nhiều nhân mã của Tào Tháo không ở trên Uyển Thành, chính là do Trương Tú một tay tạo thành. Hôm nay Trương Tú tới hàng, đã khiến Tào Tháo chiếm được mỹ danh lòng dạ rộng lớn, không kể hiềm khích lúc trước. Điều này đối với Tào Tháo đang đứng đầu sóng to gió lớn mà nói, không thể nghi ngờ là một chính trị tư bản thật lớn.

Bởi vì Trương Tú tới hàng, Tào Tháo có được mấy vạn tinh binh Tây Lương.

Đồng thời, phía sau Hứa Đô càng thêm ổn định, tránh được uy hiếp của Lưu Biểu ở Kinh Châu. Hơn nữa cũng vì Trương Tú đầu hàng, những dũng sĩ trong dân gian đều tới hiệu lực, khiến cho thực lực của Tào Tháo tăng lên mạnh mẽ. Thu hoạch như thế, tất nhiên có một phần công lao của Giả Hủ. Cộng thêm lúc trước, Giả Hủ thể hiện được năng lực không hề thua kém đám người Quách Gia, càng làm cho Tào Tháo như nhặt được chí bảo. Thế tộc Dĩnh Xuyên cường đại, khiến cho trong lòng Tào Tháo ít nhiều cảm thấy một tia bất mãn.

Lão cần nhiều người tới giúp lão cân bằng thế cục hơn. Cho nên Giả Hủ vừa tới Hứa Đô, Tào Tháo lập tức bổ nhiệm Giả Hủ làm Chấp Kim Ngô, phong làm Đô Đình Hầu, Ký Châu mục. Chỉ có điều, giờ này Ký Châu đang bị Viên Thiệu chiếu cứ.

Chức Ký Châu mục chỉ là hư chức mà thôi. Giả Hủ đương nhiên không có khả năng chạy tới Ký Châu nhậm chức, bởi vậy liền lưu lại làm quân sư Tư Không, trở thành phụ tá quan trọng đứng bên cạnh Tào Tháo. Địa vị của y, có thể so sánh với Quách Gia, Trình Dục, Tuân Úc và Tuân Du. Đến đây, năm đại mưu chủ của Tào Tháo đã tập hợp đông đủ, liền bắt đầu khua chiêng gõ trống, bắt tay chuẩn bị chiến đấu với họ Viên.

Cùng lúc đó, Viên Thuật năm lần bảy lượt hướng Viên Thiệu cầu viện. Đồng thời thay đổi thái độ ngang ngược kiêu ngạo trước đây đối với Viên Thiệu, nguyện ý thần phục Viên Thiệu.

Mâu thuẫn giữa hai anh em Viên Thiệu, Viên Thuật rất sâu. Truy cứu căn nguyên, vẫn là do Viên Thiệu xuất thân là con trai trưởng, nhưng lại là con vợ lẽ, khiến cho Viên Thuật rất xem thường y. Viên Thuật vẫn cho rằng, y mới là con trai trưởng, theo lý là nên chiếm được càng nhiều người tôn trọng. Nhưng cho tới nay, tài nguyên của gia tộc họ Viên luôn hướng về Viên Thiệu. Tất cả mọi người khi đàm luận tới họ Viên, đều tán thưởng Viên Thiệu trướ. Điều này khiến trong lòng Viên Thuật rất không thoải mái. Y mới là người thừa kế chính thức của họ Viên. Tay Viên Bản Sơ kia, chẳng qua chỉ là con của vợ kế, sao có thể được nhiều người tán thưởng như vậy? Suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt. Từ lúc Viên Thuật chiếm được Hoài Nam, suy nghĩ này càng thúc đẩy y xung đột kịch liệt với Viên Thiệu.

Tuy nhiên hiện tại, tất cả đều không quan trọng! Viên Thuật đã sơn cùng thủy tận, không còn chỗ quay đầu. Nếu như y muốn tiếp tục cuộc sống xa hoa, nhất định phải hướng Viên Thiệu cúi đầu.

Viên Thuật đã cúi đầu, Viên Thiệu tất nhiên cũng muốn biểu hiện ra trí tuệ rộng lớn của huynh trưởng. Nói cho cùng, bọn họ đều là con cháu của họ Viên. Viên Thuật đã nguyện ý thần phục mình, Viên Thiệu tự nhiên vui sướng. Vì vậy y lện cho Viên Đàm nghĩ cách tiếp ứng Viên Thuật. Đồng thời nói cho Viên Thuật biết, bảo y đi tới Ký Châu. Nếu là lúc trước, Viên Thuật chắc chắn sẽ không bỏ căn cơ tìm nơi nương tựa Viên Thiệu. Tuy nhiên, hiện tại đã không thể so với lúc trước. Viên Thuật bị vây hãm ở Thọ Xuân, tâm phúc bên cạnh dần dần bỏ trốn, chỉ còn cô đơn một mình y. Mà quân đội bên Viên Thiệu đang hưng thịnh, chiếm cứ bốn châu, lương thực sung túc, binh hùng tướng mạnh, lờ mờ có lực lượng để xưng bá thiên hạViên Thuật cũng chỉ có thế hướng Viên Thiệu tỏ vè thần phục.

Tuy nhiên Tào Tháo không có khả năng mặc kệ Viên Thuật và Viên Thiệu tụ hợp. Chỉ có điều phái ai đi chặn Viên Thuật, lại khiến cho Tào Tháo trong lúc nhất thời khó đưa ra quyết định.

Quảng Lăng có Thượng tướng quân Chu Linh. Nhưng vấn đề là, chỉ một mình Chu Linh, rất khó ngăn cản Viên Thuật. Nhất định phải có một người thích hợp tới Từ Châu chủ trì đại cục. Mới có thể ngăn cản được Viên Thuật.

Như vậy, nên phái ai tới Từ Châu? Tào Tháo do dự, chậm chạp không biết tính sao! …

- Lần này Tô Phó Duyên và Lâu Ban nguyện ý cho mượn hai huyện là huyện Phòng và huyện Hiểm Độc để cho Hoàng thúc nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trong huyện nha Lâm Du, Diêm Nhu hướng Lưu Sấm bẩm báo kết quả lần đàm phán này.

- Huyện Phòng và huyện Hiểm Độc đều nằm ở phía tây sông Đại Liêu. Nếu như Hoàng thúc được hai huyện này, hai ngày là có thể tới được Tương Bình của Liêu Đông. Lão già Tô Phó Duyên còn nguyện ý hiệp trợ chúng ta, bí mật tiến vào chiếm giữa. Đồng thời cũng nguyện ý phối hợp với Hoàng thúc hành động, và cung cấp lương thảo sung túc cho Hoàng thúc.

Lưu Sấm cười nói:

- Tay Tô Phó Duyên kia thật hào phóng.

Diêm Nhu nói:

- Cũng không phải là lão già Tô Phó Duyên hào phóng, mà là bị Ôn Hầu dọa cho bể mật. Lúc trước lão già kia còn muốn liên kết với Lâu Ban đánh giết chúng ta, coi như là món quà cho Đạp Đôn. May mắn Văn Trường tướng quân phát hiện kịp thời, xông vào chỗ nghỉ chân của sứ đoàn Đạp Đôn, chém giết sứ giả của Đạp Đôn. Khiến cho Tô Phó Duyên và Lâu Ban phải cúi đầu. Cũng vì như vậy, Tô Phó Duyên và Lâu Ban mới dùng phương thức này để sữa chữa sai lầm lúc trước của bọn họ.

- Ừ?

Ánh mắt của Lưu Sấm lóe lên, nhìn về hướng Ngụy Diên.

Ngụy Diên ở bên cạnh, một mực im lặng không nói. Lưu Sấm nhìn vị được lịch sử nửa khen nửa chê này, trong lúc nhất thời sinh ra rất nhiều cảm khái.

Nhớ ngày đó, khi Ngụy Diên quy hàng Lưu Sấm, Lưu Sấm luôn có vài phần mâu thuẫn, thậm chí đề phòng gã. Nhưng hai năm trôi qua, Ngụy Diên luôn an phận giữ mình, ở dưới trướng Hoàng Trung làm việc cũng rất tận tâm, tiến bộ nhanh chóngTừ lúc chuyển từ Thanh Châu tới Liêu Tây, Ngụy Diên xuất lực không ít. Cùng Hoàng Trung là đám người rút lui cuối cùng. Lúc gã đóng quân ở Bất Kỳ, cũng rất cần cù.

Nam Sơn thư viện có thể thuận lời dời đi, Ngụy Diên quả thực đóng góp không ít công lao. Lần này, Lưu Sấm để gã đi cùng Diêm Nhu tới Liêu Đông, là có một phần kiểm tra trong đó. Không ngờ người này lại trình diễn một trò hay như vậyGã rõ ràng học theo điển cố Ban Siêu dẫn theo ba mươi sáu người tập kích ban đêm sứ đoàn Hung Nô, để tập kích sứ đoàn Đạp Đôn. Theo như lịch sử, Gia Cát Lượng cố kỵ Ngụy Diên cũng không phải là không có đạo lý. Gia Cát Lượng vừa chết, rốt cuộc không có người nào có thể áp chế Ngụy Diên. Mà Ngụy Diên quả thực cũng có năng lực. Cuối cùng mới bị Mã Đại chém chết Bây giờ, Ngụy Diên còn trẻ. Biểu hiện lần này ở Liêu Đông, càng là có dũng có mưu, khiến Lưu Sấm tán thưởng không thôi. Một người có năng lực, chờ đợi lo lắng đề phòng, còn không bằng thoải mái dùng gã, để cho gã phát huy thực lực chân chính của bản thân. Giờ chính là lúc mình đang cần dùng người. Cả ngày đề phòng, lo lắng cái nọ cái kia, còn không bằng phóng tay mà làm.

Trên đời không có đại tướng nào không thể dùng, chỉ có người quân chủ không biết dùng mà thôiNghĩ tới đây, ánh mắt của Lưu Sấm nhìn Ngụy Diên, cũng theo đó phát sinh biến hóa.

- Văn Trường, tính toán thì ngươi theo ta đã hai năm rồi.

- Vâng.

- Trong hai năm qua, ta có nhiều chỗ áp chế ngươi, ngươi có bất mãn không?

Ngụy Diên vừa nghe, rùng mình một cái, cả người chợt lạnh, vội vàng nói:

- Hoàng thúc cố ý ma luyện Ngụy Diên, sao có thể nói tới chèn ép được. Trước kia, Diên không coi ai ra gì, như ếch ngồi đáy giếng, khinh thường anh hùng trong thiên hạ. Tới làm việc dưới trướng Hoàng thúc, mới biết được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Lần này theo Bá Chính xuất chinh, càng được nhiều lợi ích.

Trong lòng Diên tuyệt không có ý bất mãn, còn mong Hoàng thúc có thể minh giám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.