Chương trước
Chương sau
Tư Mã Ý cũng hỏi:

- Huynh trưởng, nên phái ai đi thương lượng? Lưu Sấm chỉ tay ý bảo hai người ngồi xuống trước, trầm ngâm một lát, nói:

- Tử Trọng đã đi nhiều ngày rồi, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ trở về. Lần đàm phán với Đạp Đốn này, ta chuẩn bị để cho Tử Trọng dẫn đầu, mà Diêm Nhu làm phụ tá. Còn thương lượng như thế nào? Ha ha, thương lượng sao cũng được. Tóm lại, ta chỉ cần đừng kết thúc quá nhanh, tới mùa đông càng tốt. Khi đó, ta có thể có đầy đủ lý do để tiếp tục lưu lại Liêu TâyKhổng Minh, trong khoảng thời gian này, ta muốn đệ bày mưu tính kế, không biết đệ chuẩn bị như thế nào rồi?

Gia Cát Lượng vừa nghe, chợt nở nụ cười.

- Huynh trưởng, trên đường từ Đại Cô Khẩu quay về đây, đệ đã có một vài ý tưởng.

- Nói nghe chút.

- Huynh trưởng, đệ đã viết ý tưởng của mình xuống giấy, chính đang muốn thỉnh giảo huynh trưởng.

Gia Cát Lượng nói xong, liền đưa một tờ giấy cho Lưu Sấm. Lưu Sấm nhìn y một cái, liền nhận lấy đặt bên cạnh, ánh mắt chuyển sang Tư Mã Ý:

- Trọng Đạt, ta nhờ đệ liên lạc với họ Tô ở Trung Sơn, đã có tin tức gì chưa?

Tư Mã Ý vội vàng nói:

- Biểu ca yên tâm, đệ đã phái Tử Phương đích thân tới Trung Sơn, thương nghị việc hợp tác với họ Tô. Tuy nhiên, việc này chỉ sợ phải mất một thời gian, ít nhất phải tới cuối tháng mới có tin tức đưa tới. Đệ cho Tử Phương tới Trung Sơn, là mua lương thực luôn. Nghe nói năm nay Ký Châu được mùa thu hoạch, lương thực rất sung túc. Cho nên đoán chừng giá cả cũng không cao.

Lưu Sấm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Đại quân vừa xuất phát, lương thảo vơi đi như nước chảy vậy. Tuy Lưu Sấm đã chuẩn bị cho hai năm, tạm thời không có vấn đề về lương thực. Nhưng vẫn phải phòng ngừa chu đáo, đề phòng bất trắc. Đối với hiệu suất làm việc của Tư Mã Ý và Gia Cát Lượng, Lưu Sấm rất hài lòng. Kế tiếp, muốn xem Diêm Nhu đàm phán với các nước phụ thuộc Liêu Đông đã có kết quả chưa. Tới tận bây giờ, Diêm Nhu vẫn chưa có tin tức gì. Tuy nhiên chắc là không có vấn đề gì.

Nếu có vấn đề, thì lần tập kết binh mã ở núi Lâu Tử này của Đạp Đốn, Tô Bộc Duyên và Lâu Ban đã có động tĩnh rồi.

Nghĩ tới đây, Lưu Sấm liền yên tâm.

Tiễn bước Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý, hắn liền cầm bản kế hoạch của Gia Cát Lượng, chuẩn bị tới thư phòng nhìn xem. Đi ngang qua hậu hoa viên, chợt nghe thấy tiếng cười êm ái từ trong viện truyền tới.

Thì ra, Mi Hoán cùng ba người Tuân Đán, Lã Lam và Triệu Diễm đang chơi đùa trên cỏ. Bốn người chia ra bốn góc, không ngừng gọi Đại Hắc chạy tới chạy lui. Trên người Đại Hắc đã ướt sũng, lúc thì chạy về hướng Triệu Diễm, lúc thì chạy về hướng Mi Hoán. Thân hình của Đại Hắc đã to hơn không ít. Những ngày này, được cung cấp thức ăn đầy đủ, nghiễm nhiên trở thành thú cưng trong nhà, cho nên cơ thể càng ngày càng lớn. Nhìn bộ dáng đi tới đi lui của nó, dù rất ngây thơ chân thành, nhưng vẫn khiến cho Lưu Sấm sợ tới mức tâm kinh nhục khiêuĐây chính là gấu ngựa nha! Cho dù nuôi trong nhà, nhưng một khi dã tính của nó nổi lên, sẽ rất khủng bố.

Lưu Sấm thấy vậy, liền đi tới. Hắn ho khan một tiếng, Đại Hắc đang chạy về hướng Lã Lam, liền thoáng cái trốn sau lưng Triệu Diễm. Rồi sau đó ngó đầu ra, hướng Lưu Sấm hiên ngang rít gào.

Nhìn bề ngoài có vẻ như Đại Hắc không thích Lưu Sấm. Nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều biết, con gấu ngựa này thích nhất là đi theo Lưu Sấm.

Hàng ngày Lưu Sấm ở trong thư phòng đọc sách, hoặc là nghỉ ngơi lúc giờ ngọ, Đại Hắc thường ngồi xổm bên cạnh Lưu Sấm. Lúc trước, cho dù Triệu Diễm cho Đại Hắc món nó thích ăn nhất là thịt bò, nó cũng làm như không thấy. Hơn nữa, khi Lưu Sấm nghỉ ngơi, Đại Hắc liền biến thành cảnh vệ. Chỉ cần có người vào nhà, cho dù là mấy nàng Mi Hoán, Đại Hắc cũng rít gào cảnh cáo.

Chỉ là, tiểu tử này thích chơi trò hai mang. Bình thường không có việc gì làm, thường trốn tránh Lưu Sấm. Đặc biệt khi ở bên cạnh những nữ chủ nhân, nó còn làm ra bộ đáng thương. Giống như là sợ Lưu Sấm vậy, khiến cho chúng nữ thương xót.

- Mạnh Ngạn, đã có tin tức gì từ cha thiếp chưa?

Lã Lam thấy là Lưu Sấm, vội vàng chạy tới phía trước hỏi thăm.

Lưu Sấm cười nói:

- Yên tâm, cha vợ vẫn rất khỏe. Người Ô Hoàn đã sợ hãi lui binh. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có chiến sự. Đúng rồi, dạo này sức khỏe các phu nhân thế nào? Mấy ngày này nàng lên tới thăm hỏi nhiều hơn. Cha vợ không ở nhà, các phu nhân sẽ khó tránh khỏi cô đơn.

- Đâu cần chàn phải nhắc. Thiếp và Đán nhi vừa mới về nhà thăm hỏi rồi.

Lưu Sấm cười ha hả, vươn tay xoa đầu Lã Lam, rồi sau đó chuyển ánh mắt, lại lộ vẻ nghi hoặc.

- Nhị tỷ đâu? Sao không nhìn thấy nàng ấy?

- Thiệt cho chàng hay luôn miệng nói quan tâm Khổng Minh!

Mi Hoán nhịn không được cười nói:

- Khổng Minh đã đáp lại túi gấm của Hoàng gia nương tử. Hôm nay Nhị tỷ và Cam tỷ tỷ đã tới thành Cô Trúc bái phỏng. Nhị tỷ vốn tính toán gọi chàng đi cùng. Nhưng mấy ngày nay thấy chàng bận rộn, nên tỷ ấy không muốn quấy rầy. Lần này tỷ ấy tới thành Cô Trúc còn có mấy việc cần làm. Lúc trước tỷ ấy nói với chàng cái thứ Phách can kia, có lẽ đã thiết kế xongNhị tỷ tính toán ở lại thành Cô Trúc một thời gian, chế tạo xong các thiết bị rồi thí nghiệm. Nếu thành công, sẽ nói cho chàng biết, miễn cho chàng cứ nhắc tới suốt.

Gia Cát Linh trời sinh trầm tĩnh, ít nói. Nhưng tình cảm của nàng với Lưu Sấm, chưa hẳn kém hơn Mi Hoán. Chỉ là trong nhà có Mi Hoán chủ trì sự vụ đã đủ. Gia Cát Linh thì dùng phương thức khác, lặng lẽ trợ giúp Lưu Sấm.

Trong lòng Lưu Sấm cảm động vô cùng. Lần này tới Liêu Tây, sau khi đoàn tụ với mọi người, lại không có quá nhiều thời gian ở chung. Cả ngày Lưu Sấm mư đồ Liêu Đông, cơ hồ là ở trong thư phòng, hoặc là nghỉ đêm trong quân doanhTrong lòng hắn rất là áy với các nàng.

Hắn khẽ nói:

- Hoán Hoán, Đán Nhi, Linh Đang. Khoảng thời gian này, ta đã lạnh nhạt với các nàng. Chờ ta giải quyết xong chuyện ở Liêu Đông, nhất định sẽ cùng các nàng nghỉ ngơi mấy ngày. Đến lúc đó, chúng ta lại rong ruổi trên thuyền, thăm thú cảnh đẹp.

Một câu dịu dàng thắm thiết, đã khiến mắt mấy nàng ửng hồng, khuôn mặt cũng đỏ lên vì xấu hổ.

- Ai muốn đi cùng huynh, thật không biết xấu hổ.

Lã Lam vốn là người nói chuyện sảng khoái, kéo tay Tuần Đán bước đi.

Mi Hoán mỉm cười:

- Bọn thiếp vẫn tốt. Chỉ là mấy ngày nay Triệu gia muội tử ngày nào cũng giúp chàng chiếu cố Đại Hắc, quả thực có chút vất vả. Chàng muốn cảm ơn, thì cảm ơn Triệu gia muội tử kia kìa.

Triệu Diễm lập tức đỏ mặt, cúi đầu ấp úng nói:

- Không khổ cực, muội cũng rất yêu mến Đại Hắc.

- Được rồi, được rồi, ta biết muội yêu mến Đại Hắc. Hì hì, Đại Hắc, chúng ta đi thôi, đừng ở bên cạnh anh chàng ngốc kia quá lâu, miễn cho nhiễm bệnh đần của anh ta.

Mi Hoán mỉm cười gọi Đại Hắc. Chú gấu ngựa liền quơ quơ thân hình mập mạp, đi theo sau Mi Hoán rời đi.

Lưu Sấm và Triệu Diễm liền thẫn thờ đứng ở đằng xa. Triệu Diễm không dám nhìn Lưu Sấm, cúi đầu, tim đập thình thịch như nai con chạy loạn.

… Núi Lâu Tử, đại doanh của Ô Hoàn.

Sắc mặt của Đạp Đốn tái nhợt, ngồi trên mặt ghế, không nói một lời.

- Nhị công tử định làm gì vậy?

Một đại nhân Ô Hoàn hầm hừ nói:

- Lúc trước muốn chúng ta thử, hiện tại lại muốn chúng ta ngưng chiến. Chẳng lẽ chúng ta là nô tài của nhà y sao?

- Mạc Ly, im miệng.

Đạp Đốn trừng mắt nhìn một cái:

- Việc này chắc hẳn không liên quan tới Nhị công ta, mà là ý của Thuần Vu tướng quân.

- Thuần Vu tướng quân và Nhị công tử không phải là một sao?

- Ngươi bớt nói vài lời chẳng lẽ chết sao?

Đạp Đốn có chút không nhịn được, lạnh lùng nói:

- Ai ngờ, Hao Hổ Lã Bố lại chạy tới hiệu lực dưới trướng của Lưu Sấm. Lần này chúng ta xác thực có chút vội vàng. Còn chưa biết Lưu Sấm sâu hay cạn, đã mạo muội dẫn quân tới, cho nên mới liên tiếp thất bại. Thuần Vu tướng quân làm như vậy, cũng là ý tốt. Y lo lắng cho chúng ta chịu thiệt hại quá lớn, cho nên mới bảo chúng ta ngưng chiến. Đúng rồi, sao bên Tô Phó Duyên và Lâu Ban không có tin tức gì? Ta đã phái người tới chỗ bọn họ, bảo bọn họ xuất binh tương trợ, vì sao không có chút động tĩnh?

Mạc Ly lắc đầu nói:

- Tô Phó Duyên là một lão hồ ly giảo hoạt đa đoan, mà Lâu Ban tiểu nhi thì lại nhát gan sợ phiền phức. Theo ta thấy, hai người bọn họ chắc là muốn quan sát thế cục. Nếu chúng ta chiến thắng, bọn họ sẽ xuất binh tương trợ. Nhưng hiện tạiHai người đó chắc chắ sẽ không đơn giản xuất binh. Muốn ta nói, dứt khoát đánh tới, thâu tóm hai người đó trước rồi quyết chiến với Lưu Sấm sau.

- Đánh, đánh, đánhNgươi chỉ biết đánh thôi à?

Đạp Đốn cả giận nói:

- Lẽ nào không thể dùng đầu của ngươi nghĩ lại xem. Lúc này chúng ta đi đánh Tô Phó Duyên chẳng phải là bức Tô Phó Duyên quăng hướng Lưu Sấm sao?

- Vậy làm sao bây giờ?

Đạp Đón nghĩ ngợi:

- Tô Phó Duyên và Lâu Ban bên kia, cứ tạm để đó đã. Lưu Sấm muốn đàm phán với chúng ta, Thuần Vu tướng quân có ý tốt, chúng ta cũng không thể cô phụ. Chúng ta đàm phán với hắn đã rồi nói sau!

- Vậy đàm phán không ra kết quả? Đạp Đốn nhếch môi, lạnh lùng nói:

- Nếu đàm phán không có kết quả, thì liền đánh tiếp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.