Nói ra thấy thật xấu hổ!
Tính thời gian, Lã Bố dời khỏi Tịnh Châu vào Trung Nguyên cũng phải được mười năm rồi. Trong mười năm ông ta chiến đấu liên tục ở các chiến trường nam bắc nhưng vẫn chưa dời khỏi Trung Nguyên... Vừa đến U Châu đúng là khó mà thích ứng được hết.
- Nhìn ta này! Đứng ở cửa nói với con những chuyện này... Hiền tế mau vào đi.
Lưu Sấm và Lã Bố đi vào của chính. Nhìn một bên thái dương Lã Bố đã điểm hoa râm lộ ra tuổi tác đã về xế chiều. Nhớ này đó ở Từ Châu, ông còn hăng hái là thế, lúc này thời gian bao lâu... cũng là hơn nửa năm nhưng ông đã già đi nhiều.
Trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm thấy thương cảm.
Hắn đi theo Lã Bố đến thăm Nghiêm phu nhân trước. Sau đó lại gặp chào hỏi Điêu Thuyền và Tào Thị, lúc này mới cùng với Lã Bố ngồi trong phòng khách.
- Cha vợ, hôm nay con đến đây là muốn mời người xuất núi.
- Hả? Lã Bố ngẩn người ra nhìn Lưu Sấm.
- Có lẽ cha vợ cũng biết tình hình hiện nay mà con gặp phải. Tên cẩu tặc Đạp Đốn kia tập kết đại quân muốn đuổi con ra khỏi Liêu Tây... Mà lúc này con lại không tiện ra mặt, cho nên con muốn mời cha vợ xuất núi ổn định trận tuyến đầu, giúp con giáo huấn cho tên Đạp Đốn kia một bài học.
Lưu Sấm không định tự mình ra tay. Lã Bố có hơi nghi ngờ nhưng lại cảm thấy mấy phần hưng phấn. Trong cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197198/quyen-1-chuong-297-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.