Chương trước
Chương sau
Nói ra thấy thật xấu hổ!

Tính thời gian, Lã Bố dời khỏi Tịnh Châu vào Trung Nguyên cũng phải được mười năm rồi. Trong mười năm ông ta chiến đấu liên tục ở các chiến trường nam bắc nhưng vẫn chưa dời khỏi Trung Nguyên... Vừa đến U Châu đúng là khó mà thích ứng được hết.

- Nhìn ta này! Đứng ở cửa nói với con những chuyện này... Hiền tế mau vào đi.

Lưu Sấm và Lã Bố đi vào của chính. Nhìn một bên thái dương Lã Bố đã điểm hoa râm lộ ra tuổi tác đã về xế chiều. Nhớ này đó ở Từ Châu, ông còn hăng hái là thế, lúc này thời gian bao lâu... cũng là hơn nửa năm nhưng ông đã già đi nhiều.

Trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm thấy thương cảm.

Hắn đi theo Lã Bố đến thăm Nghiêm phu nhân trước. Sau đó lại gặp chào hỏi Điêu Thuyền và Tào Thị, lúc này mới cùng với Lã Bố ngồi trong phòng khách.

- Cha vợ, hôm nay con đến đây là muốn mời người xuất núi.

- Hả? Lã Bố ngẩn người ra nhìn Lưu Sấm.

- Có lẽ cha vợ cũng biết tình hình hiện nay mà con gặp phải. Tên cẩu tặc Đạp Đốn kia tập kết đại quân muốn đuổi con ra khỏi Liêu Tây... Mà lúc này con lại không tiện ra mặt, cho nên con muốn mời cha vợ xuất núi ổn định trận tuyến đầu, giúp con giáo huấn cho tên Đạp Đốn kia một bài học.

Lưu Sấm không định tự mình ra tay. Lã Bố có hơi nghi ngờ nhưng lại cảm thấy mấy phần hưng phấn. Trong cơ thể ông ý chí chiến đấu như được bùng cháy lên... Nhưng ông lại tỏ ra vẻ cô đơn, hạ giọng nói: - Mạnh Ngạn, ta biết con có ý tốt, không muốn nhìn thấy tinh thần của ta sa sút. Ta cũng rất muốn giúp con, nhưng bây giờ ta đã là phế nhân sao giúp được con đây?

Ông vỗ chân, vẻ mặt cười khổ. Nhớ ngày đó, Ngụy Tục làm Lã Bố bị thương, không chỉ làm tổn thương thể xác mà còn làm tổn thương cả tâm hồn ông.

Lưu Sấm hạ giọng nói: - Cha vợ, cha hà tất phải tự ti như vậy? Dù bây giờ chân cha có tàn tật, vả lại còn bị thương một tay nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh, vẫn là lúc cường thịnh. Luận về tuổi, cha vợ và Hán Thăng tướng quân là xấp xỉ nhau, nhưng mấy ngày trước Hán Thăng tướng quân ở Đại Cô Khẩu một đao bổ Ban Hạ, lập nhiều công lớn. Lẽ nào cha vợ cam tâm thế sao?

- Ta...

- Cha vợ, con biết trong lòng cha rất khổ sở nhưng càng như thế cha càng phải phấn chấn lên. Trước kia Hao Hổ ở ngoài Hổ Lao quan độc chiến hai mươi lộ chư hầu mà sắc mặt không hề thay đổi... Còn nay Hao Hổ thật sự đã dần dần già đi không trọng dụng nổi sao? Con không tin! Cha vợ, cha cũng biết bây giờ con đang gặp khốn cảnh, nếu cha không chịu giúp con, con còn có thể tin ai được nữa?

Lã Bố ngập ngừng lại trầm mặc.

Lưu Sấm còn muốn khuyên bảo nữa nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân sau tấm bình phong.

- Phụng Tiên, sao lại lề mề thế, không giống đại trượng phu gì cả!

Vẻ mặt của Nghiêm phu nhân giận giữ được Điêu Thuyền và Tào thị đang nâng đỡ từ hậu đường đi ra.

- Phu nhân...

Lã Bố nhìn thấy Nghiêm phu nhân giật nảy cả mình hoảng sợ, ông vội vàng đứng dậy.

Nào ngờ Nghiêm phu nhân lại cả giận nói: - Mạnh Ngạn thành tâm thành ý đến mời ông, ông lại ra sức khước từ. Tôi biết, mũi tên của Ngụy Tục kia làm ông bị thương, nhưng lẽ nào làm mất hết cả dũng khí của ông rồi sao? Bị bắn thì có sao? Đường đường là Hao Hổ, Ôn Hầu Lã Phụng Tiên ngày trước bây giờ lại biết thành một con chuột nhắt nhát gan sao? Đúng là chân của ông không được bằng trước, khó mà rong ruổi tung hoành như năm nào nhưng ông vẫn còn kĩ thuật cưỡi ngựa, vẫn còn cầm được Phương Thiên Họa Kích đó sao?

Lã Bố chỉ cảm thấy một dòng nhiệt huyết xông lên tận đỉnh đầu. Gương mặt tuấn lãng càng đỏ bừng như có hỏa thiêu...

- Sao phu nhân lại nói vậy, đương nhiên là ta còn sử dụng được Phương Thiên Họa Kích rồi.

- Vậy thì lên ngựa chứng minh cho tôi xem... Chân ông không tốt đã có ngựa đi thay, có gì mà đáng sợ chứ?

Lã Bố nhắm mắt lại một lúc lâu không nói gì.

Nghiêm phu nhân thì nhìn ông, tức giận không nói câu nào. Lưu Sấm ngồi ở bên hơi xấu hổ không biết phải làm thế nào mới tốt. Một lúc lâu sau Lã Bố đột nhiên mở mắt ra, hai con ngươi như hai ngọn đuốc.

- Mạnh Ngạn, xin con hãy bố trí cho Văn Viễn cùng ta, đem quyền chỉ huy Lão Bi doanh của con cho ta. Ta cam đoan với con, nếu tên Đạp Đốn kia dám tơi xâm phạm thì ta sẽ làm cho xương cốt của hắn cũng không còn!

- Đây mới là Ôn Hầu Lã Phụng Tiên của tôi chứ! Nghiêm phu nhân không kìm nổi cười to, rồi lại ho khan một trận kịch liệt.

Lã Bố vội vàng tới nâng bà ta, sau đó quay đầu lại nói với Lưu Sấm: - Mạnh Ngạn, sáng sớm mai ta sẽ báo danh với con, con hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.

Thấy sống lưng cao ngất ngưởng của Lã Bố, Lưu Sấm mỉm cười! Có lẽ, Lã Bố không còn được sức mạnh như năm đó nữa nhưng mãi mãi ông vẫn là một Hao Hổ, một Hao Hổ có thể ăn thịt người. Có Lã Bố ra mặt, thắng bại của cuộc chiến này đã được định rồi.

Lưu Sấm liền cáo từ ra về. Sau khi về nha huyện hắn lập tức đổi Thái Sử Từ lệnh cho y suất bộ đến Phì Như, triệu hồi Trương Liêu, Tào Tính. Hắn cũng không lo lắng Lã Bố sẽ thay đổi. Sau khi trải qua lần nay, chỉ e dã tâm của Lã Bố đã sớm tiêu tan, càng không có khả năng đối đầu lại với Lưu Sấm. Cho nên, Lưu Sấm rất yên tâm về Lã Bố... Hơn nữa cùng với bốn người Trương Liêu, Tào Tính, Hứa Chử, Cao Thuận, e rằng Đạp Đốn sẽ không tránh khỏi bị Lã Bố giáo huấn một phen.

Về chuyện này, Lưu Sấm rất tự tin.

********

Chúc quốc Liêu Đông, Y Vu Lư Sơn. Đột nhiên Diêm Nhu cảm thấy tình hình dường như không được hay cho lắm. Lúc đầu Tô Phó Diên đối đãi với Diêm Nhu như thượng khách nhưng không biết tại sao, hai ngày nay lại trở mặt lạnh lùng.

Trước đây, Tô Phó Diên còn vì Diêm Nhu giới thiệu cho Lâu Ban, còn Lâu Ban với việc giành lại vị trí Đại Thiền Vu cũng rất hứng thú. Nhưng bây giờ đột nhiên hai người lại thay đổi thái độ. Hai ngày liên tiếp không hề tiếp kiến Diêm Nhu khiến cho Diêm Nhu sinh ra một cảm giác có điềm xấu...

- Bá Chính, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc trong lòng Diêm Nhu còn đang nghi ngờ, Ngụy Diên đã từ ngoài lều xông vào. Y thở hồng hộc, vẻ mặt còn có chút kích động, vừa đến vừa vội vàng hỏi: - Bá Chính, tôi vừa nghe được tin, Đạp Đốn phái sứ giả đến mời Tô Phó Diên và Lâu Ban xuất binh, tấn công hoàng thúc. Nhìn Tô Phó Diên và ý của Lâu Ban có lẽ hai người họ có lẽ đã đồng ý rồi.

- Hả?

Diêm Nhu vội vàng đứng dậy: - Văn Trường xác định không?

- Sao lại không xác định. Ngụy Diên nói: - Lẽ nào Bá Chính không phát hiện ra, xung quanh doanh trại của chúng ta hai ngày hôm nay đột nhiên có nhiều binh mã hơn sao? Theo tôi thấy nhất định là Tô Phó Diên và Lâu Ban đã dâng lễ vật để tỏ vẻ trung thành với Đạp Đốn kia rồi. Bây giờ tôi có hơi bận tâm một điều, nếu Tô Phó Diên và Lâu Ban xuất binh... hoàng thúc bên kia sẽ phải chịu áp lực gấp đôi. Chúng ta phải nghĩ cách giúp mới được.

Diêm Nhu hít một hơi, đi lại bồi hồi trong đại trướng.

Khả năng mà Ngụy Diên nói cũng là có tồn tại...

Tô Phó Diên và Lâu Ban mặc dù quy phục và chịu giáo hóa Ô Hoàn nhưng cuối cùng vẫn là người Ô Hoàn. Thực chất là trong xương cốt vẫn là tính cách tập kích bắt nạt kẻ yếu không có bất kì sự thay đổi nào. Cho dù hiện tại bọn họ kính Diêm Nhu như thượng khách nhưng khi nào xảy ra nguy hiểm hai người này sẽ không nói nhiều mà trở mặt với Diêm Nhu. Thậm chí rất có thể sẽ dùng đầu của ngụy Diên để tỏ vẻ trung thành với Đạp Đốn. Diêm Nhu cảm thấy lần này mình đến Liêu Đông thật là có chút lạc quan, trong lòng người Ô Hoàn quy phục và giáo hóa căn bản là không tồn tại cái gì gọi là tín nghĩa.

- Văn Trường, vậy theo ý kiến của ngươi thì ta nên làm thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.