Chương trước
Chương sau
Đúng như Điền Dự nói về Tiên Vu Phụ như vậy, sau khi biết được Lưu Sấm phải đi mời Diêm Nhu thì ông ta liền từ chối lời mời của Lưu Sấm. Có Diêm Bá Chính đủ để Lưu Sấm bình định Liêu Đông. Đây là cái nhìn của Điền Dự... Nếu mời Diêm Nhu xuất núi mà Lưu Sấm vẫn không thể có được Liêu Đông thì cũng đủ nói lên rằng người này không làm được việc.

Sau khi trải qua sự lỗ mãng và kích động đầu tiên của đời người, Điền Dự liền vô cùng cẩn trọng. Dù y đang ở U Châu những thủy chung vẫn luôn chú ý về tình hình của Trung Nguyên.

Trước đây dù Lưu Sấm chiếm được Thanh Châu nhưng Điền Dự vẫn không có cái nhìn thiện cảm về hắn... Trên thực tế, cho dù thanh thế của Lưu Sấm có lớn hơn nữa thì hắn vẫn khó có thể sống yên ổn được ở Thanh Châu. Một bên là Tào Tháo, một bên là Viên Thiệu, hai người đó dù là ai cũng sẽ không mang Thanh Châu giao vào tay một người ngoài cuộc. Dù mọi việc của Lưu Sấm ở Thanh Châu đều thuận lợi nhưng cuối cùng...Một khi cơ hội đã chín muồi, Tào Tháo cũng vậy mà Viên Thiệu cũng thế chắc chắn sẽ nắm lấy Thanh Châu trong tay. Lúc đó Lưu Sấm có muốn dựa vào hại quận để chống lại hai quái vật lớn cũng không thể thắng được dù chỉ là nửa điểm.

Mà sự thực cũng là như vậy, trong lịch sử Lưu Bị nhiều lần chiếm được Từ Châu nhưng căn bản là Tào Tháo không để cho ông ta sống yên ở Từ Châu. Thừa dịp cơ sở của ông ta chưa ổn định lão liền xuất binh công phạt khiến cho Lưu Bị cuối cùng vẫn không thể không chạy đến Kinh Châu, Sau đó hội hợp cùng với Gia Cát Lượng tại Long Trung, xác lập là căn cơ của mình. Lưu Sấm lúc đó gặp phải tình cảnh cũng chẳng khác gì tình cảnh của Lưu Bị trong lịch sử.

Nhưng ai mà ngờ được đột nhiên Lưu Sấm lại đến đây một mình trao đổi. Dùng hai quận Thanh Châu đổi lấy Liêu Đông, rất nhiều người cho rằng Lưu Sấm đi một bước sẽ thất bại. Vùng Liêu Đông hẻo lánh, lạnh khủng khiếp còn có những dị tộc thường xuyên tập kích quấy rối, căn bản không thể làm nơi xây dựng cơ sở được. Lưu Sấm bỏ Thanh Châu lấy Liêu Đông cũng chẳng khác nào là tự động rút lui ra khỏi danh sách tranh bá ở Trung Nguyên...Nhưng Điền Dự lại có phần cảm thấy hứng thú với chuyện này.

Y nhìn ra được Lưu Sấm đi nước cờ này quả thực rất tuyệt diệu. Lúc những dấu hiệu Viên Tào tranh bá đã hiện rõ không thể nghi ngờ, cùng với việc ở lại Trung Nguyên bị hai quái vật lớn tranh bá này công phạt, không bằng chọn lấy một nơi nghỉ ngơi lấy lại sức. Chiến lược, chiến dịch của Lưu Sấm cũng không phải là thất bại mà là nhượng bộ một lần thành công bảo vệ toàn bộ sức lực của mình.

Cuộc chiến Viên Tào cũng không thể chấm dứt trong một sớm một chiều. Một khi giữa Viên Tào kéo tấm màn tranh đoạt ra chính là cơ hội cho Lưu Sấm quật khởi. Nhưng quan trọng là ở chỗ Lưu Sấm có thể nhanh chóng đứng vững ở Liêu Đông hay không?

Điền Dự cảm thấy y vẫn phải quan sát thêm một chút. Đây không phải là thời đại hoàng quyền tối thượng đời sau, quân chọn thần, thần cũng chọn quân. Điền Dự từng có một lựa chọn sai lầm cho nên bây giờ y càng phải cẩn thận. Về kết quả của cuộc chiến giữa Viên Tào, dù Điền Dự coi trọng Tào Tháo nhưng cũng không chắc chắn như Lưu Sấm. Nếu không như thế Lưu Sấm sao có thể lựa chọn Liêu Đông? Một khi Viên Thiệu thắng như vậy Viên Thiệu sẽ nghiêng đầu đối phó với Lưu Sấm thì Lưu Sấm cũng không thể chống cự được. Lưu Sấm lựa chọn Liêu Đông hẳn là hắn chắc chắn Viên Thiệu sẽ thất bại... Điền Dự rất hiếu kì, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến cho Lưu Sấm chắc chắn đến vậy?

- Quốc Nhượng, Mộc Công nói sao?

Thấy Điền Dự ngồi xuống, Mi Chúc vội vàng hỏi.

Điền Dự cười nói:

- Tử Trọng hà tất phải vội vàng thế? Ta nhớ Tử Trọng xưa nay là người điềm tĩnh sao bây giờ lại thất thố như vậy?

Mặc Mi Chúc đỏ lên vội vàng ngồi xuống.

- Yên tâm đi, dù Mộc Công có hơi bất mãn với hoàng thúc nhưng suy cho cùng Mộc Công cũng là thần tử của nhà Hán, sao có thể làm việc Ô Hoàn bừa bãi được. Ông ta đã sai người đi cảnh cáo Hãn Lư Duy và Ô Diên, không cho hai người đó thông hành. Về phần Năng Thần Để, tuy y cũng là Bát Đại Thiền Vu nhưng chỉ là một hệ cũng không có giao tình nhiều với Đạp Đốn. Điều duy nhất hiện ta đang lo lắng đó là Tô Phó Diên và Lâu Ban. Đặc biệt là Tô Phó Diên, lão già đó từ trước đến nay giả dối, xu lợi trốn hại. Đạp Đốn thế lớn như vậy ta e rằng y sẽ hợp binh, đến lúc đó hoàng thúc sẽ phải chịu áp lực không nhỏ đâu.

- Tử Trọng, chúng ta mau trở về đi!

Triệu Vân nghe thấy liền đứng ngồi không yên.

Điền Dự khoát tay nói:

- Tử Long, không phải là ta muốn làm mất đi lòng tin của ngươi. Mà cho dù bây giờ ngươi có trở về có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì... Ta nghe nói, Lưu hoàng thúc là một người rất dũng mãnh, dũng tướng dưới trướng của hắn rất đông, người đấu tranh anh dũng nhiều không kể xiết. Nhưng bây giờ ngươi quay về cũng chỉ là tăng thêm một thành viên chiến tướng mà thôi, không có tác dụng với đại thế. Quan trọng là ở chỗ lúc này nhìn xem hoàng thúc ứng phó với mối nguy cơ lần này thế nào. Nếu như hoàng thúc ứng phó thỏa đáng chắc sẽ không có phiền toái gì lớn... Ta nghĩ, thằng nhãi Viên Hi kia bây giờ cũng đứng ngồi không yên rồi.

Sau khi Triệu Vân nghe xong liền hung hăng dậm chân. Cơ hội tốt như vậy mà lại để vụt mất...

Nhưng Điền Dự nói cũng có lý. Lúc này trở về e rằng cũng không kịp đi.

*******

Đầu tháng sáu năm Kiến An thứ tư, Đạp Đốn xuất binh ra Liễu Thanh tập kết ở thượng du sông Tiểu Lăng. Sông Tiểu Lăng lúc đầu vốn có tên là Đường Thủy, ngọn nguồn ở chân núi phía đông Lâu Tử. Đạp Đốn nóng lòng quyết định phải đuổi Lưu Sấm ra ngoài Liêu Tây. Cho nên, y truyền lệnh Bát Đại Thiền Vu phái sứ giả đi đến Liêu Đông Chúc quốc.

Lúc Đạp Đốn đang tập kết binh mã, Lưu Sấm lại mang theo người thong dong đi ra của chính của nha huyện. Nhìn vẻ mặt của hắn dường như không hề bị một chút ảnh hưởng uy hiếp nào của Đạp Đốn. Hắn mang theo một đội người đi thẳng vào của lớn của toà nhà Lâm Du.

Môn đinh nhìn thấy Lưu Sấm vội vàng ra nghênh đón.

- Hoàng thúc, sao người lại đến đây?

- Cha vợ có nhà không?

Lưu Sấm cười ha ha hỏi.

Trong huyện thành Lâm Du người được Lưu Sấm gọi là cha vợ e rằng chỉ có một.

Như vậy chủ nhân của phủ này cũng đã rõ ràng rồi.

Người trông cửa vội vàng nói:

- Đương nhiên là lão gia có nhà, chỉ có điều hai ngày nay phu nhân không được khỏe cho nên lúc nào cũng phải nằm giường.

- Nói nhiều thế làm gì, còn không đi thông báo.

Lưu Sấm giơ roi lên nhẹ nhàng quất về phía môn đinh kia một cái, đã thấy gã vừa lăn vừa bò chạy vào cửa chính.

Một lát sau, Lã Bố khập khiễng từ trong cửa lớn đi ra:

- Hiền tế, sao con lại đến đây?

- Cha vợ, phu nhân không được khỏe sao cha không phái người thông báo với con một tiếng? Nếu hôm nay con không đến thì cũng không biết chuyện này. Sau này Linh Đang tránh cứ con biết oán ai đây?

Lã Bố ngẩn người ra, không kìm nổi bật cười. Đối với sự trách cứ lần này của Lưu Sấm, ông ta chẳng những không giận ngược lại còn cảm thấy thân thiết lạ thường.

- Thấy gần đây con bận bịu quá cho nên ta mới không muốn thêm phiền toái cho con, cố tình không thông báo, con đừng trách.

- Nhưng đã mời thầy thuốc khám chữa bệnh chưa ạ?

- À, thầy thuốc Ngô đã đến thăm bệnh, nói rằng không có gì quá e ngại, chỉ là chưa thích nghi được với thời tiết bên này thôi. Ô, con người tuổi đã lớn, hưởng phúc lâu rồi sức khỏe cũng không được như trước. Nhớ năm đó, lúc chúng ta ở Ngũ Nguyên điều kiện còn kém hơn bây giờ nhiều lại chẳng bệnh tật gì. Nay ở Lâm Du ăn ngon mặc đẹp lại có cảm giác không thích nghi được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.