Chương trước
Chương sau
Lưu Sấm nhắm mắt tĩnh dưỡng để trở nên bình thản hơn. Chẳng qua sát khí trong người hắn không tiêu giảm mà ẩn vào trong nội tâm, hắn hít một hơi nói ra suy nghĩ trong lòng.

- Thế phụ, cháu muốn biến thành Cô Trúc thành một tòa thành giành cho học giả. Cháu chuẩn bị mở thư viện, quảng bá rộng rãi để sĩ tử trong thiên hạ đến đây học, trở thành trường học lớn nhất trong lịch sử. Tuy nhiên công trình này cực lớn...Sau khi ổn định tất cả, sẽ nghĩ cách di chuyển dân chúng thành Cô Trúc ra ngoài, nơi này trở thành một tòa nhà giành cho học thuật, ý tưởng này trước mắt chưa hoàn chỉnh, cần được thế phụ cho ý kiến để phương án được hoàn thiện hơn. Tương lai cho dù cháu có thua, có chết đi, cũng có thể vì người trong thiên hạ được đọc sách, bảo tồn vùng đất thiên liêng này.

Đối với ý tưởng này của Lưu Sấm, Trịnh Huyền vừa nghe cũng hoảng sợ. Lão trầm ngâm một lát hạ giọng nói:

- Mạnh Ngạn, việc này hết sức trọng đại, cháu chưa có được sức mạnh cao nhất, tốt hơn đừng truyền ra ngoài, sẽ có họa phát sinh. Từ xưa đến nay, đọc sách đều do thế gia vọng tộc nắm giữ, cháu làm như thế khác nào cắt đứt sự độc tôn của họ, sao bọn họ có thể từ bỏ ý đồ? Nhưng quả thật có thể thi hành ra ngoài, đối với người đọc sách trong thiên hạ là một việc làm khá tốt. Nhưng....

Trịnh Huyền vỗ vai Lưu Sấm nhỏ giọng nói:

- Có một số việc nhất định phải từ từ hoàn thành, không thể nóng lòng được. Như vậy đi, việc này ta sẽ nghĩ cách cùng bọn họ tiến hành trao đổi, nếu có gì sẽ nói lại với cháu, nhưng trước đó ngươi tuyệt đối không để lộ ra.

Lưu Sấm vội khom người tuân mệnh!

Trịnh Huyền và Lưu Sấm nói chuyện với nhau một lúc lâu, cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Cũng khó trách hiện giờ lão đã bảy mươi hai tuổi, tuổi mụ là bảy mươi ba...Ở hậu thế, bảy mươi ba, tám mươi bốn là thời khắc quyết định của lão nhân gia. Trong lịch sử, lão ở đây một năm bị bệnh liệt giường, năm sau thì mất đi. Tuy nhiên hiện tại vì được Lưu Sấm chiếu cố nên không trải qua giai đoạn đau khổ vì mất cháu nên thân thể Trịnh Huyền vẫn còn khá khỏe mạnh, chẳng qua là tinh thần có chút không đủ.

Lưu Sấm dìu Trịnh Huyền đi nghỉ, nhìn Trịnh Huyền nằm trong phòng ngủ đơn giản hắn không khỏi chau mày.

Sau khi hắn về phòng, lấy bản vẽ về giường sưởi ra xem. Đây là Liêu Tây, mùa đông nơi này cực lạnh, bất kể người khác thế nào cũng được nhưng Trịnh Huyền nhất định phải có được nơi nghỉ ngơi tốt, để người tránh khỏi nổi khổ này. Hắn lấy bản vẽ giao cho Vương Kinh, cũng an bài Vương Kinh đi trước xây dựng vì Trịnh Huyền, Quản Ninh và một nhóm lão tiên sinh khác. Sau đó hắn ghi chép một vài ý tưởng trong giấy, chuẩn bị hôm sau trở về Lâm Du tiến hành an bài mọi việc.

Chỉ có điều sau khi sắp xếp mọi việc cũng đã đến giờ sửu. Lưu Sấm cũng cảm giác có chút mệt mỏi. Ngày hôm qua ở Lâm Du cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, đến thành Cô Trúc lại bận rộn cả ngày.

Tiếng mưa ngoài cửa vang vọng càng lúc càng lớn, Lưu Sấm ngã người trên giường chậm rãi đi vào mộng đẹp....Người ta đều nói làm Hoàng đế là sướng nhất nhưng trong thời điểm quốc gia xảy ra biến cố thì thật sự không được tốt đẹp như trong tưởng tượng. Hiện tại Lưu Sấm còn không được xem là chư hầu một phương, nhưng hắn phải xử lý những công việc quá phức tạp, thật sự quá phức tạp. Kiếp trước hắn luôn tự hỏi Gia Cát Lượng tự mình làm việc như thế nào...Nhưng khi hắn đến thời điểm đó sẽ phát hiện cái nào là đại sự, vô số sự việc nhỏ hội tụ lại mà thành.

Không được, mới một ngày mà khiến hắn đau khổ vô cùng, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ dùng không được bao lâu sẽ kiệt sức.

Ừ!

Có thể cân nhắc tìm ra một người phò tá thôi. Làm như vậy không chừng có thể chia sẽ được áp lực?

Lưu Sấm nghĩ, cần phải ngủ thật say.....

- Công tử, công tử tỉnh lại đi.

Lưu Sấm cảm giác mình ngủ chưa được lâu đã có người gọi hắn, liền mơ màng mở mắt. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi có thể thấy chưa đến giờ mẹo. Hắnnngồi dậy khoác áo đi ra phòng ngủ, đã thấy Vương Kinh và Bàng Đức thần sắc bất động trước cửa phòng hắn.

- Mới sáng sớm gọi ta dậy, có chuyện gì sao?

- Công tử, đã xảy ra chuyện!

- Xảy ra chuyện gì?

Vương Kinh vội khom người nói:

- Lâm Du vừa cho người phi ngựa đến đưa tin, đêm qua ở hạ du sông Lục Cổ, doanh địa chúng ta bị tập kích, người chết thê thảm khá nghiêm trọng.

- Cái gì?

Lưu Sấm nghe nói giận tím mặt.

- Có biết người phương nào gây ra không?

- Trước mắt cũng không biết rõ lắm...Trần tiên sinh và Bộ tiên sinh phái người khẩn cấp đến báo tin, mời công tử nhanh chóng trở về Lâm Du thảo luận đối sách.

Sắc mặt của Lưu Sấm âm trầm như mây đen bao phủ.

Hắn trầm ngâm một lát liền nói với Vương Kinh:

- Ngươi ở lại thay ta hướng thế phụ thỉnh tội, nói Lâm Du gặp chuyện không may ta phải nhanh chóng quay về, không thể nói lời từ biệt với lão nhân gia. Sau khi chuyện này được giải quyết, ta sẽ đến nghe người dạy bảo, xin người hãy bảo trọng thân thể.

Mặt khác ta cho người tiến hành xây dựng giường sưởi cũng muốn nhanh chóng được tiến hành. Nếu có vấn đề gì có thể hướng Hoàng Thừa Ngạn Hoàng tiên sinh để thỉnh giáo, tin tưởng thứ này đối với ông ấy không có gì đặc biệt khó khăn. Ngoài ra, khi trời vừa sáng ngươi thay ta đến mời Ngụy Việt tướng quân phái binh mã bảo hộ Diêm Nhu tiên sinh đến Lâm Du, không được sai sót.

- Dạ!

- Lệnh Minh, chúng ta nhanh chóng đi thôi.

Lưu Sấm thậm chí không kịp đến cáo từ Trịnh Huyền, vội vã mặc quần áo cùng Bàng Đức nhanh chóng quay về Lâm Du.

Dọc theo con dường này Lưu Sấm và Bàng Đức thúc ngựa phóng đi.

Khi hắn chạy đến Lâm Du trời đã sáng. Lưu Sấm không cần nghỉ ngơi, liền sải bước đi thẳng đến đại sảnh phủ nha Lâm Du.

Trên đại sảnh các tướng đã sớm đợi lệnh. Thấy Lưu Sấm nhanh chóng trở về, mọi người vội bước lên thi lễ.

- Mọi người không cần đa lễ, trước tiên nói rõ tình huống rốt cuộc do kẻ nào gây nên? Tổn thất của chúng ta thế nào?

Bộ Chất vội nói:

- Đêm qua doanh trại chúng ta ở hạ du sông Lục Cổ bị tập kích, chết mấy trăm người, cũng có mấy trăm cô gái bị bắt đi.....

Hiện giờ người ở địa khu doanh địa sông Lục Cổ lòng người bàng hoàng. Theo thám mã hồi báo, bọn người tập kích doanh địa sông Lục Cổ, chiếm cứ thượng du sông Lục Cổ chính Ban Hạ Ô Hoàn.

- Ban Hạ Ô Hoàn?

- Ban Hạ Ô Hoàn này là bộ lạc Đại Nhân do người tên Ban Hạ. Mà tên Ban Hạ này là bộ khúc của Đạp Đốn ở Liễu Thành, năm trước Viên Thiệu đã phái người đi sứ, để Ban Hạ làm tiểu Thiền Vu....Cũng là đạo binh mã lớn nhất ở thượng du sông Lục Cổ.

- Đúng vậy, Ban Hạ Ô Hoàn tụ chúng gần một vạn, đều là những người cưỡi ngựa bắn cung thiện chiến, cực kỳ hung hãn. Người tên Ban Hạ kia lại là mãnh tướng dưới tay Đạp Đốn, tàn sát bừa bãi địa khu sông Lục Cổ. Hoàng thúc, xem ra Ban Hạ Ô Hoàn này là kẻ không phải người tốt gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.