Bắt đầu nói chuyện Lưu Sấm đi thẳng vào vấn đề, như muốn biết suy nghĩ của Diêm Nhu thế nào.
Diêm Nhu cười nói:
- Nếu Hoàng thúc muốn sống yên ở Liêu Đông, vẫn như lời ta nói trước đây với Tử Phương, cần phải sống yên ở Liêu Đông.
Nói xong gã ngồi xổm người xuống, từ hông lấy ra một đoản đao nhanh chóng vẽ ra một bản đồ. Liêu Đông có vị trí giáp Du Thủy ở phía Đông, với Đại Liêu ở Tây, đời sau chính là Cẩm Châu và Địa Khu Hắc Sơn tỉnh Liêu Ninh. Toàn bộ Liêu Đông người Hán có dân số cực nhỏ, còn chưa được năm vạn người, hơn nữa thành thị có quy mô cũng không lớn. Ngoài huyện Xương Lê dưới sự trị hạ của Liêu Đông, thị trấn còn lại đều có số nhân khẩu đều nhau, tương đương bảy tám ngàn người tương đương với người ở thành Cô Trúc. Nhưng một nơi có khối đất đen như vậy có vượt qua được mười lăm vạn người Ô Hoàn không?
- Tô Phó Diên hiệu Tiễu Vương, tâm hướng Hán thất. Huy động hơn một ngàn dư lạc, trong toàn bộ Ô Hoàn, ngoại trừ Đạp Đốn là một lực lượng lớn nhất, năm ngoái còn được Viên Thiệu phong thưởng, bái làm Thiền Vu. Hoàng thúc muốn thâu tóm bốn quận Liêu Đông, phải ổn định thế cục ở Liêu Đông, hơn nữa Tô Phó Diên và Đạp Đốn vì chuyện của Lâu Ban mà sinh ra mâu thuẫn không nhỏ, Hoàng thúc có thể sai sứ giả đến Liêu Đông, lấy danh nghĩa dòng họ Hán thất, ban chính danh cho Lâu Ban.
Lâu Ban là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197184/quyen-1-chuong-290-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.