Chương trước
Chương sau
Đổng Thừa suy nghĩ một lát liền gật đầu nói:

- Nếu Văn Tiên đồng ý ra mặt thì đại sự có thể thành.....Chuyện này xin mời Tử Do ngươi vất vả một chuyến.

Tử Do là tự của Vương Phục.

Vương Phục đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức gật đầu đồng ý. Năm người nhất trí mọi chuyện liền chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc này một con tuấn mã từ Hứa Đô chạy đến. Người này chính là gia đồng của Đổng Thừa, gã ta nhanh chóng vào đình Vị Thủy xuống ngựa mau đến trước mặt Đổng Thừa......

- Quốc cữu, đã xảy ra chuyện.

Đổng Thừa sợ hãi liền vội hỏi:

- Phát sinh chuyện gì?

- Lúc chính Ngọ, tại tửu lâu Bắc Hứa, Lưu Hoàng thúc đã xung đột với Vệ Chá, con cháu Vệ gia. Lưu Hoàng thúc vô cùng giận giữ giết chết gần ba mươi người, bị huyện lệnh Mãn Sủng Mãn Bá Ninh bắt đi, mang tạm giam vào đại lao.

Năm người Đổng Thừa nghe nói ngẩn cả ra, ngơ ngác nhìn nhau. Ngô Tư không kìm được cười khổ nói:

- Xem ra vị Lưu Hoàng thúc của chúng ta quả thật không muốn nghỉ ngơi.....

................................

Tin tức Lưu Sấm ở Bắc Hứa đại khai sát giới lan nhanh như gió, nháy mắt đã truyền khắp phố, hẻm nhỏ ở Hứa Đô. Trong tửu lâu có gần hơn ba mươi người bị giết, tự Kiến An đến nay đây là vụ đại án duy nhất khiến cho người ta chú ý. Đương nhiên Vệ Chá cũng là người chẳng có đức hạnh gì, hầu hết dân chúng đều rõ, chỉ có điều không nghĩ Lưu Sấm lại ra tay tàn nhẫn như thế.....Đấy chính là ba mươi tính mạng, hắn nói giết sẽ giết, có nghĩa gì? Người này sát tính quá lớn thực sự làm người ta sợ hãi.

Tào Tháo nhận được tin tức này cũng đau đầu không kém. Người Vệ gia đến Tư Không phủ khóc lóc kể lể với Tào Tháo, lão ta chỉ có thể trấn an. Nhưng chuyện này nhất định phải tìm công đạo mới được, nếu không xử trí Lưu Sấm thì còn gì vương pháp nữa, sẽ bị phá hỏng nặng nề nhưng nếu xử trí Lưu Sấm chỉ sợ những người Chung Diêu cũng không đồng ý. Tuy năm đó Vệ Tư từng trợ giúp Lưu Sấm một tay nhưng năm gần đây lão cũng đáp trả rồi, nói thật Tào Tháo đối với người nhà Vệ gia kỳ thật không quá xem trọng.

Lão thật sự đau đầu, sao Lưu Sấm có thể gây chuyện chứ! Dư âm ngươi giết gấu còn ảnh hưởng lại, nhưng giờ ngươi lại giết người, hơn nữa lại giết người máu chảy thành sông.

Tào Tháo ở công đường lưỡng lự, vẻ mặt lộ lên chút bất đắc dĩ.

- Tên Sấm nhi này không chịu ở yên, lại gây chuyện lớn rồi, thật là phiền phức.

Quách Gia bên cạnh cũng lắc đầu bất đắc dĩ:

- Chủ công, chuyện này ta cũng có hỏi thăm qua một chút biết được khi Lưu Sấm ở trong tiểu lâu uống rượu nhưng nhìn thấy Vệ Chá cưỡng đoạt dân nữ, nhất thời không nhịn được mới ra tay ngăn cản, nào biết được Vệ Chá to gan lớn mật lại cho binh lính vây đánh, ngươi nghĩ Phi Hùng là người thế nào mà sợ phiền phức nên mới phát sinh vụ thảm án ở Bắc Hứa này.

Và ta cũng nghe rõ người uống rượu cùng Lưu Sấm dường như là con trai của Mã Đằng, tên Mã Siêu Mã Mạnh Khởi. Vốn thật thì Mã Siêu cũng đã giết người nhưng Lưu Sấm một mực muốn gánh trọn...Đúng rồi, tên Mã Siêu kia cũng khá dũng mãnh.

Một Lưu Sấm cũng đủ khiến người ta cảm thấy đau đầu rồi. Hiện tại lại nhảy ra một người con trai của Mã Đằng nữa lại khiến Tào Tháo thật không biết xử trí thế nào. Tuy Tào Tháo không xem Mã Đằng ra gì nhưng dù sao Mã Đằng cũng là chư hầu một phương, khi lão bình định Quan Trung nhất định phải có đối tượng trấn an. Cho nên, Tào Tháo khẳng định không thể truy cứu Mã Đằng, nếu đã không xử Mã Đằng thì cũng không thể xử Lưu Sấm.

Nghĩ đến đây Tào Tháo không kìm được nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, một lát sau trầm giọng nói:

- Phụng Hiếu, theo ngươi ta nên làm thế nào cho phải?

Nên xử trí thế nào?

Quách Gia nghe trong lời nói của Tào Tháo nồng nặc sự bất mãn bất mãn trong đó. Thời gian gần đây nhất hắn hay để ý đến cảm nhận của sĩ tộc Dĩnh Xuyên, đó là sơ sót trong suy nghĩ của Tào Tháo.

Quách Gia biết điều này cũng không có gì sai lầm, lúc này chính thời đại độc chiếm thiên hạ, ba người đại diện nhà, nước, thiên hạ, đó là những cơ sở căn bản nhất. Quách Gia là người Dĩnh Xuyên, không thể không suy xét đến thái độ và ý nghĩ của họ nên vô tình cũng nghiên về phía họ.

Đương nhiên Tào Tháo sẽ bất mãn! Nhưng Quách Gia cũng không vì thế mà tức giận, y chỉ than nhẹ một tiếng nói:

- Chủ công, Lưu Hoàng thúc mặc dù giết người nhưng chung quy có nguyên nhân. Vệ thị trong hai năm qua đích thật sống khá tùy tiện. Năm trước Bá Ninh cũng đã xử trí vài người của dòng họ Vệ thị, nhưng thật không có cách làm cho họ kiềm chế lại. Đương nhiên ta cũng không nói Lưu Hoàng thúc đúng...Ý của ta là Lưu Hoàng thúc nhất định phải xử nhưng cũng cần phải dạy cho Vệ thị một phen, Gia cũng biết chủ công vì niệm tình xưa nên không muốn quá nghiêm khắc, nhưng Chủ công là người phụng mệnh Thiên tử nếu làm những chuyện không phù hợp với nguyên tắc đạo lý tất nhiên sẽ bị người trong thiên hạ chú ý, nhất cử nhất động của Chủ công đều bị vô số người để mắt đến, một sai lầm nho nhỏ có thể mang đến phiền toái lớn. Về phần Lưu Hoàng thúc.....

Quách Gia hạ giọng nói:

- Có thể truất chức Dương Võ tướng quân, phế Quán Đình Hầu.

Tào Tháo nghe nói, mày nhăn lại hạ giọng nói:

- Chẳng lẽ không truất được chức Bắc Hải Tướng sao?

- Chủ công, nếu truất chức Bắc Hải Tướng tất nhiên sẽ bức bách Lưu Hoàng thúc đầu quân nhập vào Viên Thiệu. Lần này sở dĩ phế truất chức Dương Võ tướng quân và Quán Đình Hầu cũng vì muốn cấp cho Vệ gia một công đạo nếu không sợ chủ công khó có thể ăn nói cùng họ, trước tiên bãi chức sau đó thiết lập lại và phân hóa bộ khúc của hắn, hiện giờ Lưu Hoàng thúc đang ở Hứa Đô cũng là ngoài tầm với của hắn.

Ý tứ của Quách Gia khá rõ, là từ từ mưu toan. Nếu định tội danh Lưu Sấm quá lớn chỉ sợ có những phiền toái không cần thiết.

Đầu tiên Lưu Sấm sẽ bất mãn, có thể bí quá hóa liều, tiếp theo là chịu sự tức giận của giới sĩ tộc Dĩnh Xuyên, bọn họ có lẽ sẽ không phản bội Tào Tháo nhưng sẽ nhằm vào người của Vệ thị, đến lúc đó Tào Tháo có khả năng trợ giúp người của Vệ gia không? Nếu lão trợ giúp thì khiến giới sĩ tộc thêm tức giận đối với tộc người Vệ thị nhưng nếu không giúp thì cũng khó vì năm đó Vệ Tư đã giúp đỡ Tào Tháo nên lại sẽ bị người ta chỉ trích là người vong ân phụ nghĩa....

Trước tiên truất quân chức và tước vị của Lưu Sấm, nhưng giữ lại chức Bắc Hải Tướng để lôi kéo thủ hạ của hắn. Điểm này Tào Tháo đã bắt đầu phái người đi thực hiện nhưng trước mắt cũng không có gì tiến triển cho nên chưa chọc giận Lưu Sấm được.

Tào Tháo nghe nói như thế cũng suy nghĩ cân nhắc. Một lát sau, lão thở dài nói:

- Cũng được, hãy làm theo lời nói của Phụng Hiếu. Tuy nhiên tốt nhất cũng giam hắn mấy ngày khiến hắn thành thật một chút, người này từ lúc đến Hứa Đô vẫn không chịu an phận, cần phải cảnh cáo hắn một chút. Dù sao hắn cũng giết khá nhiều người, mới bắt ngày hôm trước ngày hôm sau đã thả ra....Tin tức lan truyền ra ngoài người ta sẽ tưởng Tào Tháo lão sợ Lưu Sấm. Quách Gia nói không sai, muốn đối phó với Lưu Sấm phải dùng thủ đoạn mềm dẻo, cũng cần thời gian, nếu quá mạnh mẽ tất kết quả sẽ ngược lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.