Chương trước
Chương sau
Trung thành?

Đây là một từ ngữ cực kỳ cao thượng. Có lẽ Đổng Thừa đích thật là muốn giúp Hán Đế Lưu Hiệp nhưng chung quy lão cũng là một con người, không phải là thần thánh gì, cũng không thể tránh khỏi có những tâm tư tạp niệm. Xa Kỵ tướng quân có thể nói là một chức chỉ dưới Đại tướng quân, là một chức quan cao nhất trong triều đình, nhưng vấn đề là Đổng Thừa cũng không đủ uy danh cùng kinh nghiệm lý lịch, sở dĩ có được chức Xa Kỵ tướng quân vì cô của lão là Thái Hậu, mẹ của Linh đế.

Hơn nữa con gái lại gả cho Hán Đế, hai đời làm cận thần của hoàng thân, nên lão mới có cơ hội ngồi trên ghế Xa Kỵ tướng quân.

Nhưng Xa Kỵ tướng quân quyền lực cũng có chừng mực, vì còn có đại tướng quân Viên Thiệu, người này có thể hiệu lệnh chư hầu trong thiên hạ, còn có Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để lệnh cho chư hầu thế nên quyền lực trong tay Đổng Thừa căn bản không có thực lực. Hiện giờ Thiên Tử phó thác cho lão, đối với Đổng Thừa mà nói đây là một cơ hội tốt, nếu lão phụng chiếu giết Tào thành công sẽ là thần tử phục hưng Đại Hán, lúc đó có quyền lực trong triều cũng như trong dân chúng cũng không phải là việc khó khăn.

Cho nên Đổng Thừa không muốn tìm Lưu Sấm. Mã Đằng trấn thủ ở Tây Lương, binh hùng tướng mạnh thế là đủ. Nếu tìm đến Lưu Sấm, tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng lại là con trai của Trung Lăng Hầu, với thân phận là Hoàng thúc Đại Hán, hơn nữa tinh binh mãnh tướng ở Bắc Hải quốc hùng mạnh, chưa nói về thực lực hay địa vị cũng không kém Đổng Thừa, lúc đó ai chủ ai tớ cũng chưa nói trước được.

Đổng Thừa cũng không muốn tìm người có thể áp chế lão mà Lưu Sấm hoàn toàn có thể làm điều đó. Đây là nguyên nhân Đổng Thừa không liên lạc với Lưu Sấm. Chỉ có điều khi nghe Chủng Tập nói vậy, Đổng Thừa lại không thể nói ra suy nghĩ đó của lão nên vẻ mặt trầm ngâm do dự một lúc lâu.

- Quốc cữu, Lưu Hoàng thúc dũng lực hơn người lại đối với bệ hạ vô cùng trung thành và tận tâm. Lần vây bắt Hứa Điền này nếu không có Hoàng thúc giết gấu lập uy, chỉ sợ thể diện của bệ hạ đã mất hết, ta thấy Hoàng thúc không giống như Tào Tháo, tuy Tào Tháo có ý lôi kéo hắn nhưng cách đối xử của người cũng chỉ trước mắt xem trọng đối thủ thôi. Có lẽ Quốc cữu lo lắng Hoàng thúc thân bị giam hãm ở Hứa Đô, nhưng ở Bắc Hải người còn mấy vạn binh mã, binh hùng tướng mạnh, quả thật đó là một đồng minh tốt.

Nói đến như thế, dù cả thiên tướng Vương Phục, Nghị lang Ngô Thạc đều là người của Đổng Thừa nhưng cũng tỏ dấu hiệu đồng ý. Còn tình huống của Chiêu Tín tướng quân Ngô Tư, Vương phục Ngô Thạc cũng đồng dạng như nhau.

Nguyên niên Hưng Bình, Ngô Tư làm Thái thú Tể Âm. Năm Hưng Bình thứ hai tức là năm 195 công nguyên, Tào Tháo tập kích bất ngờ Định Đào, Ngô Tư cho người bảo vệ Nam thành khiến cho Tào Tháo khó lui binh, tới khi Hậu Hán đế đông quy Tào Tháo lợi dùng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, Ngô Tư mới quy thuận Tào Tháo, ngoài chức Thái thú Tể Âm, còn có chức Chiêu tín tướng quân.

Y trầm giọng nói:

- Lời nói của Công Sách rất đúng, nếu được Lưu Hoàng thúc tương trợ nhất định sẽ lập được công lớn.

Lưu Sấm trung thành điều này không cần nói nhiều. Ít nhất trong tình hình trước mắt cho thấy hắn đối với Hán Đế là trăm phần trăm trung thành. Điểm này ngay cả Đổng Thừa cũng không thể phủ nhận.

- Thọ Thành, ngươi nghĩ thế nào?

Mã Đằng hớp một ngụm rượu trầm ngâm một lát nói:

- Mỗ sống ở Tây Lương, đối với bậc anh hùng ở Trung Nguyên hiểu biết rất ít, ngay cả Hoàng thúc con trai của Trung Lăng Hầu ta cũng không biết nhiều lắm, nhưng khi vào Hứa Đô lại nghe người ta nhắc đến người này, nói hắn không kém gì Hao Hổ.

Lã Bố anh dũng thế nào Mỗ ta biết được. Vài ngày trước Lưu Hoàng thúc ở bãi săn giết gấu cũng khiến người ta tán thưởng. Nếu chư công mời người này gia nhập, mỗ cũng không có gì dị nghị cả. Nhưng chỉ có điều hiện giờ Lưu Hoàng thúc bị giam lỏng ở Hứa Đô, nếu không thể thoát đi cũng khó có thể tương trợ.

Đổng Thừa nhăn mày nói:

- Ý Thọ Thành là.....

Mã Siêu hạ giọng nói:

- Nếu hắn có thể thoát đi, Mỗ ta ở Tây Lương còn hắn tấn công phía Đông, cùng với nhận được sự hưởng ứng của các chư công thì đại sự có thể thành.

Nói tới đây Mã Đằng đột nhiên dừng lại đứng dậy hướng Đông Thừa nhìn thoáng qua nói:

- Cho nên nếu muốn được việc cần phải được sự trợ giúp của Lưu Hoàng thúc, nếu muốn được Lưu Hoàng thúc tương trợ thì nhất định phải khiến người rời khỏi Hứa Đô, việc này nhờ các chư công suy tính.

Giúp Lưu Sấm thoát khỏi Hứa Đô?

Mấy người cùng Đổng Thừa không khỏi nhăn mày suy nghĩ.

- Thọ Thành nghĩ như thế sao?

- Cần phải như thế!

Mã Đại trả lời chắc như đinh đóng cột, trong lòng cũng có suy nghĩ khác. Y tham gia hành động giết Tào cũng không có nghĩa y muốn xuất đầu, giết Tào có thể đề cao thanh danh của hắn, có lợi cho hắn khi được sĩ tộc Trung Nguyên tán thành nhưng dù muốn xuất binh thì.....Mã Đằng tự nhận Tây Lương là nơi cằn cỗi sao bằng nơi Trung Nguyên tài nguyên thiên nhiên phong phú, lương thực dồi dào trù phú, dân chúng đông đúc chứ? Căn cứ vào tư liệu lịch sử ghi lại cuối đời Đông Hán, vẻn vẹn ở Dự Châu đã có hơn bảy trăm vạn nhân khẩu rồi.

Duyện Châu hơn bốn trăm vạn nhân khẩu, hai nơi này cộng lại đã hơn mười một triệu nhân khẩu. Cho dù là Từ Châu sau khi trải qua chiến hỏa thì cũng đã có gần ba trăm vạn nhân khẩu. Mà Lương Châu thì sao? Hợp toàn bộ Lương Châu có hơn bốn mươi bảy vạn người, Mã Đằng trị ở quận Võ Uy tổng nhân khẩu chỉ hơn ba vạn.

Đương nhiên đây chỉ là nhân khẩu người Hán, ngoài ra bộ tộc khác cũng không ít như người Khương, người Hồ cùng với người Hưu Chư cộng lại cũng mấy chục vạn người. Dù là thế hợp toàn bộ người của Lương Châu cùng với dị tộc nhân cũng không sánh bằng nhân khẩu một quận ở Dĩnh Xuyên.

Với tình hình như thế khiến Mã Đằng làm sao có thể tin tưởng có thể tranh chấp với Tào Tháo? Chớ đừng nói chi y tuy mượn danh nghĩa của Phục ba tướng quan Mã Viện thì cũng làm sao sánh với thân phận dòng họ Hán thất của Lưu Sấm. Một khi sự tình bại lộ, trước tiên Tào Tháo sẽ đối phó với Lưu Sấm, Mã Đằng có thể nhân cơ hội này giành lấy cơ hội, thay đổi biện pháp.

Đây cũng là lý do vì sao Mã Đằng cứ muốn lôi kéo Lưu Sấm vào chuyện này.

Đám người Đổng Thừa sao hiểu được sự ích kỷ nhỏ nhen này của Mã Đằng? Vài người cùng nhau thảo luận mặc kệ Đổng Thừa có nguyện ý hay không họ đều thừa nhận nếu Lưu Sấm có thể gia nhập bọn họ thì ưu thế chiến thắng tăng lên mấy phần.

- Nếu đã như vậy ai sẽ là người đi mời được?

Ngô Tư trầm ngâm một lát liền nói:

- Ta tiến cử một người có thể lão tặc kia không phát giác được?

- Ai?

- Thái Úy Dương Bưu.....

- Tử Lan đừng vội mời lão thái úy ra mặt, trước đây lão đã bị Mãn Bá Ninh dụng hình, dũng khí đều tiêu tan sao lại dám ra mặt?

Ngô Tư cười ha hả nói:

- Quốc cữu đừng vội, hãy nghe ta nói hết đã. Ta không nói phải Văn Tiên ra mặt mà là cho trai lão tên Dương Tu Dương Đức Tổ, trước đây cũng đã liên lạc với Lưu Hoàng thúc, mặc dù Văn Tiên mất hết dũng khí nhưng vẫn luôn tận trung với Hán thất, cả nhà Dương gia trung liệt, nếu biết việc này tất nhiên sẽ đồng ý. Trước đây Đức Tổ đã từng tiếp qua Lưu Hoàng thúc, giao tình của hắn với Hoàng thúc khá tốt nếu hắn đến thăm hỏi người ta cũng không ai nghi ngờ, ngược lại ta và ngươi đến gặp Lưu Hoàng thúc như thế tất bị nghi ngờ là điều đương nhiên, việc này tùy thuộc vào Văn Tiên, nếu Văn Tiên đồng ý thì việc này tất thành.

Ngẫm lại lời nói này cũng có đạo lý. Dương Bưu trước giờ luôn bảo vệ hoàng thất, tuy bị Mãn Sủng bắt dùng hình nhưng khi thời cuộc đến không thể không giúp sức.

Chuyện này muốn trách chỉ có thể trách Viên Thuật đại nghịch bất đạo, không quan hệ gì đến Dương Bưu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.