Đối với Hoài Âm, Lưu Sấm cũng không xa lạ gì.
Nhớ ngày đó, hắn hai lần xông vào Hoài Âm. Lần thứ hai còn khiến quấy Hoài Âm đến trời long đất lở. Cho nên vừa vào thành, Lưu Sấm quen đường đi thẳng tới huyện nha. Mới vừa vào huyện nha, đã thấy Nghiêm phu nhân dẫn theo Điêu Thuyền và Tào thị chào đón. Vừa thấy Lưu Sấm, Nghiêm phu nhân liền ôm Lưu Sấm, nghẹn ngào khóc rống:
- Mạnh Ngạn, cuối cùng con đã trở lại…
Lưu Sấm chấn động!
Lẽ nào Lã Bố đã…
- Phu nhân, cha vợ ngài…
- Vừa mới tỉnh, đang ở hậu trạch chờ con.
Doạt chết người!
Vừa nãy Lưu Sấm thấy bộ dáng cực kỳ bi ai của Nghiêm phu nhân, còn tưởng rằng Lã Bố đã chết. Hắn vội vàng an ủi Nghiêm phu nhân một hồi, bái kiến qua Điêu Thuyền và Tào thị, liền dẫn Trần Cung đi nhanh tới hậu trạch, bỗng giáp mặt với Ngô Phổ đang từ trong đi ra ngoài.
Lưu Sấm tiến lên, nắm lấy tay Ngô Phổ:
- Ngô tiên sinh, cha vợ của ta thế nào rồi?
Ngô Phổ thở dài:
- Thương thế của Ôn Hầu rất nặng, có hai chỗ trí mạng. Cánh tay phải của ngài ấy bị trọng thương, sau này chỉ sợ không nâng được đồ vật nặng. Cộng thêm vết thương ở đùi không nhẹ, cho dù chữa tốt, cũng trở nên tàn tật.
Lưu Sấm vừa nghe, không khỏi hít sâu một hơi. Nói như vậy, chẳng phải Lã Bố biến thành người tàn phế sao?
- Còn có, chỗ Ôn Hầu trúng tên nhiễm độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197099/quyen-1-chuong-243-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.