Từ trên thành Huyện Lăng nhìn xuống đại doanh trại của quân lính Hải Tây dường như khá yên tĩnh.
Nhưng càng như thế lại càng cho thấy không được bình thường….Theo lẽ thường mà nói, quân Hải Tây chiếm thế thượng phong tất nhiên sẽ tất công mạnh mẽ nhưng hiện giờ đột nhiên lại ngừng tấn công nhất định là có chuyện gì, đám người của Lưu Sấm trong thành không thể thám thính tin tức bên ngoài.
Điều này khiến cho Lưu Sấm cảm thấy khá sốt ruột. Cứ như vậy một ngày một đêm trôi qua, quân lính Hải Tây vẫn không có động tĩnh gì.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Lưu Sấm bị tiếng hô hào làm bừng tỉnh. Hắn vội vàng khoát áo đi ra, thấy binh lính trên đầu thành hoan hô nhảy nhót, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn.
- Hành Nhược, có chuyện gì vậy?
- Công tử, quân lính Hải Tây lui rồi, Trần Đăng lui binh rồi.
- Hả?
Lưu Sấm nghe nói thế cả kinh, suy nghĩ trong đầu lộn xộn nhiều điều, đột nhiên như thông thoáng, nhìn Hạ Hầu Lan hỏi:
- Ngươi vừa nói gì?
- Quân Hải Tây lui rồi.
- Sao lại thế?
Vẻ mặt của Hạ Hầu Lan cũng mờ mịt nói:
- Ta cũng không rõ, tuy nhiên sáng nay quân thám báo cáo lại nói toàn bộ đại doanh trại của quân Hải Tây đã biến mất. Sau khi Cao tướng quân nghe nói liền cho người đến xem xét sau đó phái người báo đích thật quân Hải Tây đã rút lui.
Lưu Sấm nhăn mày suy nghĩ, đi đi lại lại, đi vào tướng chắn mái đứng đó trông nhìn ra xa.
Xa xa một đại quân đang nhanh chóng quay lại. Đi đầu là Cao Thuận, sau khi gọi mở cổng thành, nhanh chóng đi vào thành, dọc theo đường lớn chạy nhanh lên cửa thành lâu.
- Hoàng thúc, quân Hải Tây kia thật sự rút lui rồi.
Lần này có lẽ Lưu Sấm đã suy nghĩ quá nhiều rồi, vội hỏi:
- Có biết vì sao Trần Nguyên Long lui binh không?
- Không biết được, bên ngoài doanh trại của quân địch là khoảng không….Mạt tướng cho do thám tìm hiểu rồi, sẽ nhanh có tin tức thôi.
Lưu Sấm nhắm mắt lại trầm ngâm không nói.
Trần Đăng lui binh chỉ có hai khả năng: Một là bên trong nội bộ hắn có mâu thuẫn, thứ hai chính là bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
Mâu thuẫn bên trong ư?
Hẳn là không có.
Người tên Trần Đăng này lá gan cực lớn, không thể vì chút mâu thuẫn mà ảnh hưởng đến đại cuộc được? Gã ta khá rõ Huyện Lăng này có ý nghĩa gì đối với gã cho nên sao có thể dễ dàng lui binh được? Nếu không vì mâu thuẫn thì chỉ có thể ảnh hưởng từ bên ngoài, hoặc do Tào Tháo thất bại, hoặc có viện quân đến, Lưu Sấm nghĩ thế nào cũng không cho rằng Tào Tháo lúc này sẽ rời Từ Châu.
Như vậy chỉ còn có nguyên nhân là do viện binh đến.
Là viện binh đang trên đường đến sao?
Trong lòng Lưu Sấm cũng có chút tò mò, Hứa Chử không thể nào đến nhanh vậy, chẳng lẽ là Tào Tính ư? Nếu Tào Tính mang viện binh đến thì còn có chút khản năng, y hạ trại ở Hạ Tương, cách Huyện Lăng hơn một ngày lộ trình, nếu y xuất binh cứu viện thì sẽ nhanh đến.
Chỉ có điều một Tào Tính mà Trần Đăng sợ tới mức bỏ chạy sao?
Lưu Sấm cảm thấy chuyện này dường như có chút kỳ lạ….Phải biết rằng trong thời Tam quốc có nhiều chiến thuật cho giả lui binh, rồi sau đó cho gian tế lăn lộn vào trong thành, nội ứng ngoài hợp cướp lấy thành trì.
Lưu Sấm cảm thấy càng phải cẩn thận hơn, dù sao cuộc sống trong thời đại này không dễ đối phó.
Cho nên hắn đột nhiên mở mắt ra trầm giọng nói:
- Hành Nhược, ngươi lập tức dẫn người đi tăng cường tuần tra, một khi thấy người khả nghi lập tức bắt lại, nếu đối phương chống đối thì giết không tha. Hiếu Cung, ngươi tiếp tục phái người tìm hiểu tin tức, phải tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân Trần Đăng lui binh, người này vô cùng xảo quyệt, túc trí đa mưu, chúng ta không thể phớt lờ, cần phải tăng cường đề phòng hơn mới phải.
Cao Thuận và Hạ Hầu Lan nghe xong liền tuân lệnh mà đi.
Lưu Sấm đứng trên thành lâu tuần tra mấy vòng mới hạ thành trở về huyện nha nghỉ ngơi.
Rửa mặt xong có người mang thức ăn đến. Lưu Sấm ăn qua loa, ngồi dựa lưng vào ghé nhắm mắt lại nhưng trong đầu đang suy ngẫm nguyên nhân lui binh của Trần Đăng.
Không biết tại sao Lưu Sấm cảm thấy điều này thật sự khá kỳ lạ. Bởi vì lúc này Trần Đăng lui binh quả thật không hợp lý hợp tình chút nào, nhưng vấn đề là ở nơi nào hắn nghĩ chưa ra.
- Công tử, công tử….Viện binh tới rồi!
- Hả?
Lưu Sấm đột nhiên mở to mắt, đứng phắt dậy bước nhanh ra khỏi cửa phòng. Hạ Hầu Lan đã đứng trước cửa phòng hắn khom người thi lễ, nhỏ giọng nói:
- Vừa nhận được tin tức, Thành Liêm Thành tướng quân ở Hoài Phổ suất bộ tiến đến, viện binh đã đến trước cổng thành.
- Thành Liêm?
Lưu Sấm ngẩn ra, trong lòng khá vui mừng.
Nếu Thành Liêm xuất binh cứu giúp thì Trần Đăng lui binh dường như đó cũng là một cách giải thích hợp lý. Hoài Phổ cách nơi này không quá xa, ở nơi giao giới giữa Lăng Thủy và Hoài Thủy, Thành Liêm xuất binh sẽ cản trở con đường vận chuyển lương thực nên chọn lui binh là thích hợp nhất.
Tào Tính thì làm gì có khả năng xuất binh nhanh như vậy? Không phải là Tào Tính mà lại là Thành Liêm….Chuyện này cũng hợp tình hợp lý hơn.
Trong lòng Lưu Sấm vô cùng mừng rỡ, vội vàng cho gọi Hạ Hầu Lan mang theo Phi Hùng Vệ rời khởi huyện nha, thẳng đến cửa thành mà đi.
Ngoài cửa thành một đội binh Từ Châu xếp hàng chỉnh tề. Thành Liêm đang nói chuyện với Cao Thuận thấy Lưu Sấm đến vội lên khom mình thi lễ:
- Mạt tướng Thành Liêm nghe nói Hoàng thúc bị bao vây nên tiến binh tương trợ.
Thành Liêm đến chậm kính xin Hoàng thúc thứ tội.
- Ha ha ha, Thành tướng quân khách khí quá, khách khí quá!
Lưu Sấm kéo tay Thành Liêm chào hỏi ân cần, sau đó liền mời Thành Liêm vào thành nghỉ ngơi.
- Hoàng thúc, lần này Thành Liêm nghe nói Trần Đăng đến xâm chiếm nên dẫn ba nghìn binh mã tiến đến….Lại không biết nên sắp xếp thế nào?
Lưu Sấm cười nói:
- Nếu là viện binh thì tất nhiên phải vào thành nghỉ ngơi. Nếu không, lan truyền ra ngoài chẳng phải người ta sẽ chê cười Lưu Sấm không biết đãi khách sao? Hành Nhược, ngươi mau cho người dọn sạch thao trường, mời binh mã của Thành Liêm tướng quân vào thao trường nghỉ ngơi.
Khi nói chuyện Lưu Sấm xoay người hướng binh lính viện quân nhìn thoáng qua, liền cùng Thành Liêm vào thành.
…………….
Đúng giờ Ngọ, Lưu Sấm ở huyện nha tổ chức tiệc rượu thiết đãi Thành Liêm. Tào Tính chạm chạp không chịu xuất binh là vì Lưu Sấm đã từng nói xấu Hầu Thành, nhưng Thành Liêm ở Hoài Phổ không có khả năng biết chuyện này. Cho nên ở bữa tiệc, Thành Liêm cũng biểu hiện khá nhiệt tình liên tục nâng ly cạn chén với Lưu Sấm, tiếng cười không ngớt.
Sau khi trải qua hai ngày khổ chiến nhìn qua Lưu Sấm cũng thả lỏng đi khá nhiều. Thành Liêm liên tục mời rượu, Lưu Sấm cũng không từ chối.
Bữa tiệc này kéo dài đến giờ Thân mới kết thúc.
Nhìn qua Lưu Sấm đã uống khá nhiều rượu nên có vẻ hơi say, đầu lưỡi hơi cứng lại nói chuyện cũng có vẻ không được lưu loát.
- Thành tướng quân, hôm nay ta uống nhiều cũng mệt rồi nên không tiễn tướng quân được, để Hiếu Cung và Hành Nhược đưa tướng quân đi nghỉ ngơi trước.
Thành Liêm dường như cũng say liên tục gật đầu. Chỉ có điều khi Hạ Hầu Lan cùng Cao Thuận tiễn Thành Liêm rồi quay trở về huyện nha bất ngờ thấy Lưu Sấm ngồi ngay ngắn ở đại sảnh không có vẻ gì là say cả. Hắn đang từ từ nhấm nháp chén mật tương thủy, thấy Hạ Hầu Lan cùng Cao Thuận tiến vào, hắn khẽ mỉm cười ra hiệu hai người ngồi xuống.
- Hai vị, đối với chuyện Thành Liêm đến giúp cảm thấy thế nào?
Cao Thuận và Hạ Hầu Lan nghe thế khẽ giật mình.
- Hoàng thúc, nói như vậy là có ý gì?
Lưu Sấm hít sâu một hơi nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nét đau buồn.
Một lúc sau hắn hạ giọng nói:
- Lần này xuất binh đến Từ Châu, ta đau lòng nhất là mất đi Công Mỹ. Có lẽ các ngươi cũng biết Công Mỹ không có tài cán gì.....Lúc đầu ta cũng cho là vậy, tuy nhiên sau đó ta phát hiện Công Mỹ có một ưu điểm là hắn rất cẩn thận, suy nghĩ rất tinh tế. Khi ở Khai Dương, hắn từng nhắc nhở ta binh mã của Tang Bá nhìn có vẻ không có thái độ gì chuẩn bị nghênh chiến, lúc ấy ta cũng không để ý nhưng kết quả.....Lúc lâm chung Công Mỹ từng nói nếu không để tâm tất sẽ bị lừa dối, kỳ thật chính nhắc nhở ta, nếu đối phương có ý lừa gạt thì....Dù hắn có che giấu thế nào nhưng cũng có thể để lộ ra sơ hở của chúng.
Cao Thuận giật nảy mình, lập tức tỉnh rượu.
- Ý của công tử là....
Lưu Sấm nhìn Cao Thuận rồi lại liếc nhìn Hạ Hầu Lan.
- Nếu từ Hoài Phổ xuất binh cứu viện nếu là kỵ quân chỉ cần một ngày, nếu bộ binh chỉ cần một ngày rưỡi mà thôi. Trong khi đó binh lính của Trần Đăng đến Huyện Lăng cũng là ngày thứ ba rồi, nói cách khác nếu Thành Liêm xuất binh cứu viện tất nhiên qua một ngày hành quân.
Một ngày một đêm hành quân gấp gáp, cho dù là Hùng Bi Quân cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nhưng vừa rồi ta chú ý binh lính của Thành Liêm tướng quân nhìn không có gì là mệt mỏi cả....Ngay cả Thành Liêm tướng quân cũng thế, giày của y cũng cực kỳ sạch sẽ, cho dù y có cưỡi ngựa trên người cũng có chút phong trần, các ngươi không cảm thấy được điều này khá kỳ lạ sao?
Cao Thuận nghe Lưu Sấm nói tóc gáy đều dựng cả lên. Còn Hạ Hầu Lan thì nhắm mắt hồi tưởng lại, nhỏ giọng nói:
- Nếu công tử không nhắc nhở thì mạt tướng cũng không chú ý đến điều này.
Lưu Sấm chậm rãi đứng lên lẩm bẩm nói:
- Dù Công Mỹ chết rồi nhưng hắn đã dạy cho ta một chuyện. Thành Liêm tướng quân đóng ở Hoài Phổ cũng là nơi yếu địa của Hoài Nam, trong khi đó hắn liều lĩnh vứt bỏ Hoài Phổ tiến quân đến cứu viện, ta vốn sẽ cảm kích. Nhưng không biết tại sao khi nhìn Thành Liêm tướng quân ta cảm giác có chút kỳ quái, hoặc cũng có thể nói nét mặt của Thành Liêm tướng quân làm cho ta có cảm giác này, nó giống cảm giác khi ta gặp Tang Bá ở Khai Dương, Tang Bá cũng tạo cho ta cảm giác như thế này. Rất giả dối.
Sắc mặt Cao Thuận nhìn khó coi vô cùng.
Thành Liêm chính là cấp dưới của Lã Bố, nói về kinh nghiệm từng trải so với Cao Thuận thì già dặn hơn, nhưng với những người như Hầu Thành, Tống Hiến thì cũng như nhau, địa vì cũng không gọi là thấp. Trước kia khi Hách Manh còn sống, vị trí của Thành Liêm dưới Hách Manh, trên đám người Tào Tính, Hầu Thành. Sau khi Hách Manh chết, trong quân Lã Bố luận kinh nghiệm lý lịch cao hơn Thành Liêm chỉ sợ chỉ có một mình Trương Liêu mà thôi. Cho dù là Tào Tính so với Thành Liêm cũng thấp hơn một bậc. Lưu Sấm nói những lời này, ý tứ rõ ràng cho thấy Thành Liêm đã đầu hàng Trần Đăng.
Trong lòng Cao Thuận đương nhiên có chút không thoải mái, chỉ có điều những lời Lưu Sấm phân tích câu nào cũng có lý cả khiến Cao Thuận không có cách nào phản bác lại.
Y ngồi ở ghế sau một lúc không nói tiếng nào.
Lưu Sấm đến bên cạnh y vỗ nhẹ vai Cao Thuận nói:
- Hiếu Cung, ta cũng hy vọng mình đoán sai, nhưng ta không thể mạo hiểm vào lúc này. Thành Liêm đến rất đột ngột, mà Trần Đăng rút đi cũng rất kỳ quái. Theo đạo lý mà nói, với khả năng của Trần Đăng, cho dù Thành Liêm có tiếp viện binh gấp rút thì hắn ta cũng sẽ không rút lui nhanh như vậy.
- Nhưng....
- Hiếu Cung, ta biết trong lòng ngươi rất khổ sở, nhưng chúng ta lại không thể không để phòng.
Lưu Sấm dứt lời trầm ngâm một lát nhỏ giọng nói:
- Nếu Thành Liêm lừa dối, nhanh chóng sẽ ra tay....Như vậy các ngươi....
Hắn nhỏ giọng nói bên tai của Cao Thuận và Hạ Hầu Lan vài câu, sau đó thẳng người lên nói:
- Nếu ta đoán sai, sẽ đích thân đến gặp Thành Liêm để xin lỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]