Chương trước
Chương sau
Viên Đàm thì thiếu sự hà khắc, mà Viên Thượng thì có chút lỗ mãng. Hai người này nhìn thế nào cũng không phải người lý tưởng nối nghiệp, nhưng Viên Thiệu nào có sự lựa chọn khác.

Điền Phong cúi đầu, tiếp tục xem tập tài liệu trong tay. Càng xem, lão càng cảm thấy hiếu kỳ, càng xem, càng hứng thú hơn đối với Lưu Sấm. Nếu như qua tập tài liệu này, những việc Lưu Sấm ở Bắc Hải quốc này, cũng không đến mức là kỳ tích. Nhưng nếu xem xét kĩ, liền có thể phát hiện chính vì không có điều đặc biệt, mới là điểm đặc biệt nhất.

Từ lúc Lưu Sấm đánh chiếm Đông Võ, sau khi đánh tan Tiêu Kiến, gần như mỗi bước hành động đều được mưu tình trước. Vào Cao Mật, mượn Di An, đoạt Thuần Vu, chiếm lĩnh vịnh Giao Châu... ồ, đúng rồi, Lưu Sấm gọi ba địa phương Bất Kỳ, Tráng Vũ và Kiềm Tưu này gộp lại gọi là vịnh Giao Châu, cũng không biết có dụng ý gì, nhưng có thể thấy được, thời điểm Lưu Sấm cướp lấy Kiềm Tưu, đã định ra đại kế di dân lập đồn điền. Sau hơn nữa, Lưu Sấm và Lã Bố kết minh, sau khi đánh bại Trần Khuê trở về Bắc Hải quốc, đã kịp thời ổn định thế cục ở Bắc Hải.

Sau nữa, hắn binh phạt Đông Lai, đánh đuổi Bành Cầu. Xem qua tưởng chừng là do vận khí tốt, nhưng thực tế cho thấy, mỗi bước đi đều đã được an bài sớm rồi. Vì vậy mà vô thanh vô tức, thậm chí dưới tình huống mọi người không để ý, Lưu Sấm đã có được hai quận, trở thành chư hầu thanh trừ lưỡng châu, không thể xem thường được.

Còn về trận chiến chiếm được Bàn Dương được Viên Thượng tôn sùng, Điền Phong cho rằng có chút may mắn trong đó. Nếu lúc đấy chỉ cần Quách Tổ hay Vương Doanh cẩn thận nhiều hơn nữa. Cũng có thể nói bọn họ có đảm lượng lớn hơn chút không chừng Lưu Sấm khó mà có thể thành công.

Chỉ tiếc, Vương Doanh sơ hở phòng bị, mà Quách Tổ lại quá sợ hãi, cho nên đã giúp cho Lưu Sấm thêm uy danh. Bởi vậy Viên Thượng đối với Lưu Sấm vô cùng tôn sùng.

Nhưng theo Điền Phong, Lưu Sấm dẫn binh đi hiểm chiêu, quá mức nguy hiểm, tuyệt không phải ý hay. Tuy nhiên, Điền Phong cũng phải thừa nhận. Nếu không phải Lưu Sấm cam đảm, cẩn trọng, trận chiến Tề Nam quốc đến cuối cùng cũng không sẽ phát sinh đến cục diện như này.

Sau khi bỏ hết tập tài liệu đang xem đi, Điền Phong tựa vào đệm giường, lâm vào trầm tư.

Lưu Sấm rút cuộc là người như thế nào?

Xem từng bước đi cẩn trọng của hắn, tuyệt đối không giống như Viên Đàm, Viên Thượng nói là loại mãng phu, tham lam, ngang ngược, kiêu ngạo.

Người này rất thú vị...

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++

Huyện thành Cao Mật giăng đèn kết hoa. Thuận theo ngày thành thân của Lưu Sấm đến, thì huyện thành cũng càng dần càng nào nhiệt hơn.

Lưu Sấm loay hoay bận tới mức túi bụi, hắn phát hiện ra mình phù hợp với câu nói người xưa: Càng bận thì lại càng bận!

Đầu tiên là việc Tả Bá Tả Tử Ấp làm theo phương pháp tạo giấy của Lưu Sấm, trải qua nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng có thể tạo ra những trang giấy làm vừa lòng Lưu Sấm.

Sau là, Gia Cát Linh cùng Phí Ốc sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng đã hoàn thành xong cày cong, cũng là thành phẩm của cày ngắn, cùng với thuật in ấn tô-pi, hai việc này không được coi là hoàn thiện, nhưng đã có hình thức ban đầu, không xa sẽ hình thành quy mô lớn, cho nên Lưu Sấm tất nhiên là mừng rỡ.

Tuy nhiên, hai loại kỹ thuật này Lưu Sấm sẽ không lập tức đưa ra sử dụng, mà là phân phó Bộ Chất, nghiêm ngặt bảo hộ. Dựa vào tình hình trước mắt, Lưu Sấm cho rằng hiện giờ chưa phải lúc dùng đến hai kỹ thuật này... hơn nữa, Phí Ốc trải sau khi qua vô sô lần thất bại, thành công tạo ra ba trăm thanh Bách Luyện Cương Đao, làm Lưu Sấm vô cùng vui mừng, hắn không nghĩ tới, kỹ thuật rèn của Phí Ốc lại cao minh đến vậy. Ba trăm thanh Bách Luyện Cương Đao không tính là nhiều, nhưng lại là một sự khởi đầu cực tốt, tin rằng không lâu nữa, thuận theo sự phát triển thành thạo kỹ thuật rèn của Phí Ốc, Bách Luyện Cương Đao được tạo ra với số lượng lớn, sẽ tạo thành trang bị quy mô lớn đối với Bộ Khúc của hắn.

- Trần tiên sinh, thực sự không ngờ, người sẽ đến đây.

Ở giữa khách đình, Lưu Sấm có chút kinh ngạc nhìn Trần Cung nói:

- Ôn Hầu dạo này có mạnh khỏe không ạ? Còn Trần Đăng ở Quảng Lăng, có gì bất ổn không?

Trần Cung cười nói:

- Trần Nguyên Long mặc dù mưu trí hơn người, nhưng với tình hình bây giờ thì cũng không dám manh động.

- Vậy còn Lưu Bị thì sao?

Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới, nửa năm này dường như không thấy tin tức gì từ Lưu Bị. Trần Cung ngẩn ra:

- Công tử cứ yên tâm, Lưu Bị đang ở Quận Bái rất an phận.. Tình hình của y giờ đây không tốt lắm, nghe nói Viên Thuật cố ý suất binh chinh phạt, y tự thân còn khó bảo toàn.

Lưu Sấm nghe xong, không khỏi nheo lông mày. Có thể thấy, trong nửa năm nay Lã Bố có chút thảnh thơi, thậm chí cả Trần Đăng nữa, đều được lơi lỏng quá mức.

- Đúng rồi, lần này ta đến có một sự việc, muốn xin công tử hỗ trợ.

- Mời nói.

Trần Đăng có chút ngượng ngập, hạ giọng nói:

- Ta nghe người nói, năm nay Bắc Hải bội thu, lương thực dư khá nhiều. Mà Từ Châu liên tục trải qua biến cố, hiện giờ lương thực thiếu thốn. Ôn Hầu có ý xin công tử giúp đỡ, có thể bán cho chúng ta một ít lương thực hay không?

- Lượng thực?

Lưu Sấm giật mình, năm nay biến cố ở Từ Châu quả thật không ít. Hắn ngẫm nghĩ một chút:

- Không biết Ôn Hầu cần bao nhiêu lương thực? Còn nữa, muốn mua với giá như thế nào?

- Trên thị trường Ngũ Cốc một thạch 220 tiền, chúng ta sẽ dựa theo cái giá này muốn mua từ công tử mười vạn hộc, liệu có được không?

Lưu Sấm nghe xong lập tức nở nụ cười. Nụ cười này khiến Trần Cung cũng cảm thấy có chút ngượng ngập, mặt đỏ dần lên.

Hai trăm hai mươi tiền một thạch?

Đó là cái giá của bao nhiêu năm trước rồi!

Trong trí nhớ của Lưu Sấm lúc Đào Khiêm chưa chết, giá lương thực đã là 220 tiền, mà này ba năm đã qua đi, Từ Châu liên tục chiến loạn, 220 tiền này, chắc chỉ có thể mua nửa thạch lương thực. Phỏng chừng, Trần Cung cũng cảm thấy ngượng ngùng, cho nên xấu hổ không biết nên như nào cho phải.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Hai trăm hai mươi tiền thì hai hai trăm hai mươi tiền, nhạc phụ đã mở lời, ta sao có thể cự tuyệt?

Nhưng ta cần phải nói trước, lương thực của ta phần lớn là cao lương... Cho nên ta sẽ dựa theo vật đo lượng của ngũ cốc, còn mong Công Đài chớ trách cứ.

Cuối thời Đông Hán, một thạch ngũ cốc và một thạch ngô chênh lệch không nhỏ. Một thạch ngũ cốc là khoảng một ngàn ba trăm mười lăm cân, mà một thạch ngô lại khoảng một ngàn bảy trăm hai mươi cân.

Sự chênh lệch đơn vị đo của hai thứ này không nhỏ, khoảng bốn đến năm cân, Lưu Sấm đã đồng ý giá hai trăm hai mươi tiền bán cho Lã Bố. Mà dựa theo trọng lượng của Ngũ Cốc, thì Lã Bố chiếm lời lớn rồi. Trần Cung hà cớ lại cự tuyệt, liên tục gật đầu, cảm tạ Lưu Sấm.

Dù sao cũng là người một nhà, Lưu Sấm quả nhiên thẳng thắn, không giống như Viên Thuật, chẳng những tính toán chi li, hơn nữa còn bán với giá cao. Có được mười vạn hộc lương thực này, cũng có nghĩa là một trăm năm mươi vạn cân cao lương. Đủ để trợ giúp Lã Bố vượt qua khó khăn của đầu mùa xuân năm sau.

Trần Cung cùng Lưu Sấm lại hàn huyên vài câu, rồi đứng dậy cáo từ.

Lưu Sấm tiến ông ra ngoài của chính, nhìn bóng lưng của Trần Cung, bất giác hắn lộ ra vẻ mặt trầm trọng.

- Mạnh Ngạn ca ca, cớ sao lại căng thẳng như vậy?

Lưu Sấm quay người lại, nhẹ nhàng xoa cái đầu như dưa hấu của Gia Cát Lượng:

- Lưu Bị là một gian hùng. Người này giỏi nhất lưỡng diện tam đao, miệng nam mô bụng bồ dao găm, nay Lã Bố nới lỏng cảnh giác với Lưu Bị, ta đang lo lắng sẽ bị người này làm hại.

- Đã như vậy, sao không nhắc nhở Lã Bố?

Lưu Sấm cười khổ nói:

- Nay Lã Bố rất đắc ý. E là ta cảnh tỉnh rồi, ngược lại bị ông ta hoài nghi.

Việc này, cần phải đợi cơ hội mới được.

Lưu Sấm nói đến đây, đột nhiên hỏi:

- À đúng rồi, sứ đoàn Viên Thiệu tới đâu rồi?

- Đêm qua đã vượt qua Thuần Vu, Phỏng chừng hôm nay vào lúc giữa trưa hôm nay sẽ tới đây.

- Dịch quán đã an bài xong chưa vậy?

- Ca ca yên tâm, đã an bài thỏa đáng.

Lưu Sấm gật đầu nói:

- Hai ngày này, e là Cao Mật sẽ có chút rối loạn. Đệ mấy ngày này đừng có ra ngoài, để tránh phiền phức... Ngày mai sứ đoàn của Tào Tháo cũng sẽ đến, ta ngược lại muốn biết, lão ta có quỷ kế gì.

Nói thực lòng, Lưu Sấm có chút kiêng kị với Tào Tháo.

Lần trước vừa phái Quách Gia đến thám thính, nay lại phái thêm sứ đoàn. Điều này cho thấy, Tào Tháo càng ngày càng chú ý đến Lưu Sấm... càng là như vậy, Lưu Sấm càng phải cẩn thận, còn chưa nói đến Điền Phong, như một còn hổ ở bên đang rình mồi.

Cứ nghĩ đến có nhiều người sẽ đến, Lưu Sấm lại cảm thấy đau đầu.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++

Vào giữa trưa, sứ đoàn Viên Thiệu đến Cao Mật. Lưu Sấm cùng Trần Kiều, Bộ Chất, Thái Sử Từ... ra thành mười dặm nghênh đón.

Ở xa xa đã nhìn thấy một đội nhân mã chậm rãi tiến lại.

- Lưu công tử, đã lâu không gặp?

Viên Thượng ở xa trông thấy Lưu Sấm, liền giục ngựa chạy nhanh hơn, đến khi còn hơn chục bước liền xoay người xuống ngựa, dùng lễ chào Lưu Sấm.

- Tam công tử, người sao cũng cùng đến?

Lưu Sấm làm ra bộ dạng vui mừng lại bất ngờ, bước nhanh vài bước.

Viên Thượng cười nói:

- Lần trước Lưu công tử ở Vu Lăng trợ giúp ta đánh lui địch, ta còn chưa ở trước mặt công tử nói lời cảm tạ. Nghe nói Lưu công tử có chuyện mừng nên cố tình thỉnh cầu phụ thân đi cùng Điền Phong tiên sinh đến đây, một là để cảm tạ, hai là uống chén rượu mừng.

Trong lúc nói chuyện, Viên Thượng biểu lộ ra vài phần thân thiết. Lưu Sấm luôn miệng nói không dám, ánh mắt nhìn qua đầu vai Viên Thượng, hướng đến sau lưng y.

Ở phía sau Viên Thượng, có hai người. Một người mặc trang phục màu đen, áo ngoài là một chiếc lông bào. Cả đầu toàn tóc bạc, cho thấy lão ta đã quá tuổi sáu mươi, tuy nhiên sắc mặt hồng hào, tinh thần minh mẫn, trong ánh mắt càng toát lên vẻ thâm thúy. Trong tay lão chống một cây quải trượng, nhìn thấy Lưu Sấm nhìn lão, lão liền nhìn hắn khẽ mỉn cười.

- Lão phu Điền Phong, thẹn làm biệt giá Kỳ Châu, nghe nói Lưu hoàng thúc thiếu niên anh hùng, cho nên cố ý đến gặp mặt,

Nói xong, lão giơ tay lên, chắp tay với Lưu Sấm cũng là làm lễ gặp mặt với Lưu Sấm.

Tuy trong lời nói của Điền Phong rất khách khí, cũng biểu hiện rõ tôn kính với Lưu Sấm. Nhưng ấn ý trong lời nói đó lại cảm thấy như có chút khó gần, khiến trong lòng Lưu Sấm không khỏi hồi hộp, lập tức khẩn trương lên. Hắn có thể cảm giác được, Điền Phong dường có địch ý với hắn, hoặc có thể nói là có ý đề phòng hắn... Hai người lần đầu gặp mà Điền Phong lại đề phòng như này, khiến Lưu Sấm cảm thấy không ổn.

Có lẽ nào, lão phát giác ra điều gì rồi?

- Mạnh Ngạn, để ta giới thiệu với ngươi...

Không đợi Lưu Sấm mở miệng, Viên Thượng liền kéo hắn đến bên một tráng hán đứng cạnh Điền Phong.

- Người này là ái tướng của gia phụ, tên Hàn Mãnh, sở trường dùng Khai sơn việt, có cái dũng vạn phu không địch nổi.

Người tráng hán này thân cao khoảng tám thước ngũ tấc, 190 cam trở lên. Thể trạng khôi ngô, vai rộng eo thon, lộ rõ khí chất dũng mãnh. Tráng hán đứng trước Lưu Sấm cũng ngang với hắn.

- Nghe nói Lưu hoàng thúc anh dũng hơn người, Mãnh cũng cực kỳ kính nể.

Giọng nói của Hàn Mạnh thô ráp, đậm chất khẩu âm của Kỳ Châu. Lưu Sấm khẽ mỉn cười, gật đầu với Hàn Mãnh.

Hàn Mãnh là ai?

Lưu Sấm không có ấn tượng gì đặc biệt. Dưới trướng Viên Thiệu có vô số mãnh tướng, nhưng chân chính được Lưu Sấm nhớ tên cũng chỉ có: Hà Bắc Tứ Đình Trụ gồm Nhan Lương, Văn Sú, Trương Cáp, Cao Lãm, còn về Hàn Mãnh thì Lưu Sấm không nhớ ra là ai, nhưng xem bề ngoài, võ công người này e là đến tầng cao Dưỡng khí. So với Khôi Nguyên Tiến mà lúc trước Lưu Sấm gặp ở Lâm Truy, e là còn cao hơn một bậc... Người này dường như cũng có địch ý với Lưu Sấm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.