Đôi lông mi trắng của Trịnh Huyền nheo hai cái nói:
- Mạnh Ngạn không cần lo lắng, dựa vào cấp bậc lễ giáo mà tiếp đón cho đúng... chỉ là cháu cần chuẩn bị nhiều binh mã trong thành chút, đề phòng việc ngoài ý muốn. Cao Mật còn chưa từng náo nhiệt như vậy qua. Ta suy đoán, e rằng còn nhiều nhân vật đến đây nữa.
Cháu phải cẩn thận, đừng để cho bọn họ ở trong thành phát sinh tranh chấp. Bất kể là do người nào phái đến, đều đại biểu sự uy nghiêm của thiên tử. Cháu là dòng họ Hán thất, đương nhiên cũng tuân thủ theo đạo thần tử. Tiếp đãi người như Hưu Nhược phải cao hơn người khác, còn những người khác... Đối xử bình đằng, không phân biệt cao thấp.
Nói cách khác, dù là Điền Phong đi nữa, cũng không cần phải quá tôn kính. Đây gọi là, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Lưu Sấm cũng rất đồng tình, vội vàng đứng dậy nói:
- Như vậy, cháu đây đi sắp xếp sự việc trước.
- Hữu Nhược hãy ở lại, ta có lời muốn nói với ngươi
Nếu như về bối phận mà nói, Tuân Kham và Trịnh Huyền là đồng lứa. Nhưng trên thực tế, Trịnh Huyền và phụ thân của Tuân Kham là Tuân Cổn có quan hệ rất tốt, Tuân Kham ở trước mặt Trịnh Huyền, cũng phải theo lễ đệ tử.
Sau khi Lưu Sấm rời khỏi, Trịnh Huyền cố gắng ngồi dậy.
- Hữu Nhược này, ngươi biết tính toán của Mạnh Ngạn, nhưng không biết ngươi định tính toán như thế nào?
Tuân Kham ngẩn ra, chợt hiểu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197048/quyen-1-chuong-207-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.