Chương trước
Chương sau
Gia Cát Lượng cúi đầu không nói gì. Y vốn nổi tiếng vì sự thông minh, thậm chí ngay cả Trịnh Huyền cũng nói, thành tựu tương lai của Gia Cát Lượng không tầm thường.

Lưu Sấm coi trọng y, Trịnh Huyền coi trọng y, tất cả mọi người trong nhà đều sủng ái y, đã khiến cho Gia Cát Lượng trong lúc bất tri bất giác có một tia cuồng vọng, thậm chí là không coi ai ra gì. Nhưng hôm nay, một hạng người vô danh đã đùa giỡn y như lòng bàn tay, thật khiến cho Gia Cát Lượng lần đầu tiên chịu đả kích.

Một lát sau, y khẽ nói:

- Mạnh Ngạn ca ca, đệ xin lỗi.

- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng nữa. Thực ra, bí mật cây cao lương đã bị người biết, ta cũng không quan tâm điều này. Giờ đang là thời chiến loạn, lương thực thiếu thốn. Nếu như dân chúng có thể no bụng nhờ cây cao lương được phổ biến, thì chính là công đức vô lượng. Lương thực trồng ra không phải để cho người ta no bụng sao? Nếu không mở rộng, chẳng phải lãng phí? Nay Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu. So sánh đôi bên, y thích hợp phổ biến cây cao lương này hơn ta.

Gia Cát Lượng ngẩng đầu:

- Mạnh Ngạn ca ca, huynh không trách đệ à?

- Tiểu tử ngốc, đi ăn cơm thôi!

Lưu Sấm kéo Gia Cát Lượng cất bước ra ngoài.

- Tỷ tỷ đệ đang nóng ruột muốn chết kia kìa, nếu như đệ vẫn không ra ngoài, khéo lại xảy ra chuyện.

Gia Cát Lượng tuổi còn nhỏ. Dù bề ngoài, Lưu Sấm không lớn hơn Gia Cát Lượng bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao hắn là trọng sinh, về độ già dặn hắn vẫn hơn Gia Cát Lượng nhiều. Đối với Gia Cát Lượng, không thể quá sủng ái, cũng không thể quá nghiêm khắc. Cứ để cho cậu ta tự do phát triển mới là điều đứng đắn. Lưu Sấm không muốn vì nuông chiều mà sinh hư. Còn những chuyện khác, cứ để cho Gia Cát Lượng tự mình cảm thụ…

*******

Hai ngày sau, Ứng Tuần dẫn theo sứ đoàn rời khỏi Cao Mật. Y mang theo lễ vật mà Lưu Sấm chuẩn bị trở về Hứa Đô. Trong đó có cây cao lương mà Lưu Sấm cố ý chuẩn bị, coi như là cống phẩm dâng cho Hán Đế. Bất kể là Lưu Sấm, hay là Ứng Tuần, đều rất cẩn thận không đề cập tới ‘Giả Phụng’.

Đối với Giả Phụng, Lưu Sấm càng ngày càng hiếu kỳ. Nhưng hắn biết, Ứng Tuần tuyệt đối sẽ không để lộ lai lịch của Giả Phụng, cho nên dù hỏi cũng không có ý nghĩa.

Ngày hôm sau khi Ứng Tuần rời đi, Trần Quần từ Thuần Vu chạy tới.

- Giả Phụng?

Trần Quần lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ ngợ hỏi:

- Hình thức của người đó như thế nào?

- Thân hình không quá cao, ước chừng bảy xích sáu tấc (chừng mét sáu),khuôn mặt rất thanh tú, có chút gầy yếu. Mặc một bộ áo lông bào từ da hồ ly. Đúng rồi, lông mi của người này khá dài và mỏng, giống như lông mi của nữ vậy. Vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt thanh tịnh, tính tình có chút tùy ý.

Vóc dáng không cao, mi lá liễu, tướng mạo thanh tú?

Trần Quần trầm ngâm một lúc, chợt nở nụ cười khổ.

- Mạnh Ngạn, có vẻ như Tào Công rất kiêng kị ngươi.

- A?

- Vị Giả Phụng mà ngươi nói, nếu như ta không đoán sai, y chính là Tư Không Duyện đứng bên cạnh Tào công, Quách Gia.

- A?

- Tự của Quách Gia là Phụng Hiếu, y lấy chữ Phụng để làm tên. Người này vốn nổi tiếng với sự giảo quyệt mưu ma. Tào công cũng rất coi trọng y. Lần này y tự thân tới Cao Mật, có thể thấy được, Tào công kiêng kỵ ngươi như thế nào.

Quách Gia?

Lưu Sấm chợt nở nụ cười. Chẳng trách mình luôn có cảm giác gì đó với người này, thì ra y chính là Quách Gia.

- Mạnh Ngạn, ngươi không lo lắng à?

- Lo lắng cái gì?

Trần Quần kinh ngạc nói:

- Tào công phái Quách Gia tới, chỉ sợ có ý đồ gì đó. Lẽ nào ngươi không sợ y sẽ mưu đồ với ngươi?

- Mưu đồ ấy à?

Lưu Sấm cười lắc đầu:

- Y có thể có mưu đồ gì với ta cơ chứ? Đơn giản chính là muốn đuổi ta khỏi Bắc Hải quốc mà thôi…Y mưu đồ hay không mưu đồ, giữa ta và Tào Tháo sớm muộn gì cũng phải phân cao thấp. Chớ nói y phái Quách Gia tới, cho dù là phái mười vạn đại quân tới chinh phạt Bắc Hải quốc, ta cũng không cần phải giật mình.

- Cái tâm của ngươi, thật là lớn.

Trần Quần nhịn không được cười nói, không tiếp tục vấn đề này nữa. Y biết, chắc hẳn Lưu Sấm đã có chỗ đề phòng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Tào Tháo cũng khó mà dụng binh đánh Bắc Hải quốc.

Nguyên nhân sao? Rất đơn giản. Tào Tháo muốn đoạt Nam Dương, thu hồi huyện thành Dĩnh Xuyên bị Trương Tú chiếm lĩnh, giải quyết nỗi lo đằng sau. Chỉ là, kể từ đó, Lưu Sấm sớm muộn gì cũng phải quyết đấu với Tào Tháo. Với thực lực của hắn trước mắt, cho dù có cho hắn thêm một năm, nhưng có thể đối kháng được với Tào Tháo không? Trong lòng Trần Quần không khỏi hiếu kỳ.Y rất muốn biết Lưu Sấm rốt cuộc có hậu chiêu gì?

…...

Đầu năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo chinh phạt Uyển Thành, trước thắng sau bại. Từ nay về sau, hai huyện rộng lớn là Vũ Âm và Nam Dương bị Trương Tú chiếm lĩnh. Tào Tháo phái đại tướng Tào Hồng suất quân nhưng tấn công thất bại, chỉ có thể trú đóng ở huyện Diệp. Mà Trương Tú, Lưu Biểu thay nhau tập kích quấy rối. Dù Tào Hồng cũng là một viên đại tướng, nhưng rơi vào tình huống đó, dần dần hiện ra vẻ yếu thế không chống đỡ nổi.

Năm Kiến An thứ hai, cuối tháng mười, Tào Tháo lần nữa suất quân nam chinh, đánh chiếm huyện Uyển.

Lúc thuộc cấp của Lưu Biểu là Đặng Tế đóng ở Hồ Dương, Tào Tháo suất quân tấn công, bắt giữ Đặng Tế, rồi thừa thắng công chiếm Vũ Âm, lần nữa đánh bại Trương Tú. Đến tận đây, Tào Tháo đã thu phục toàn bộ khu vực đã mất ở phía nam Hứa Đô. Sau đó điều quân quay về Hứa Đô. Trương Tú dưới sự giúp đỡ của Lưu Biểu, lùi tới huyện Nhương, cùng Lưu Biểu trước sau hô ứng, tiếp tục chống đỡ Tào Tháo.

Ký Châu, Nghiệp Thành.

Viên Thiệu ngồi ở trên, một tay đặt ở lên người chó Sa Bì, một tay gãi đầu nó, nhắm mắt không nói.

(Chó Sa Bì tên khác là chó Shar Pei)

Quách Đồ đứng ở dưới, chính nước miếng tung bay.

- Điền Giai tự vẫn ở Đông Bình Lăng, Tế Nam quốc đã rơi vào tay Đại công tử. Nay Thanh Châu đã quy về một mối. Chỉ còn Bắc Hải quốc và quận Đông Lai do Quán Đình Hầu, Dương Võ Tướng Quân Lưu Sấm sở cư. Người này dã tâm bừng bừng, không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Bề ngoài hắn đối với Chủ Công rất thuần phục, kỳ thực giấu diếm dã tâm. Thuộc hạ nghe nói, lần này hắn đánh chiếm Bàn Dương, đánh lén Thái Sơn tặc, đoạt được bốn, năm trăm con chiến mã. Tuy nhiên không trình lên một con, mà sai người mang toàn bộ về Bắc Hải. Đủ biết sự tham lam của hắn.

Viên Thiệu mở mắt ra. Tuy nhiên, không đợi Viên Thiệu mở miệng, Thẩm Phối chợt lên tiếng.

- Không biết lần này Lưu hoàng thúc xuất binh giải vây cho Vu Lăng, Đại công tử đưa cho bao nhiêu binh mã?

- À?

Thẩm Phối cười lạnh:

- Theo ta được biết, Đại công tử chỉ đưa cho Lưu hoàng thúc năm nghìn người, hơn nữa phần lớn là đám ô hợp. Không nói tới việc Lưu hoàng thúc chiếm được Bàn Dương, giải vây Vu Lăng, ta muốn biết, Đại công tử nắm binh mã của cả Thanh Châu, nhưng sao chỉ có năm nghìn người?

- Điều này…

Không đợi Quách Đồ giải thích, Phùng Kỷ đã mở miệng nói:

- Công Tắc, ngươi không thể nói như vậy được. Ngươi bảo Lưu hoàng thúc chỉ có năm nghìn đám ô hợp. Nhưng Lưu hoàng thúc lại dựa vào năm nghìn đám ô hợp đó, đánh cho Thái Sơn tặc chật vật mà chạy. Chiến mã mà hắn thu được, tự nhiên thuộc hết về hắn. Đại công tử tọa trấn Thanh Châu, trị hạ gần bốn trăm vạn dân cư. Có thể nói là thuế ruộng rộng hưng thịnh mở rộng. Sao cứ phải nhìn thèm muốn vào mấy trăm con ngựa mà người ta tân tân khổ khổ dùng tính mạng đoạt được? Tin này truyền ra ngoài, còn tưởng rằng Chủ Công khắt khe với Đại công tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.