Lưu Sấm rất rõ ràng, đám quân tốt bên trong thành Bàn Dương kia có dạng gì.
Những người này, phần lớn là thủ hạ của những quan quân quận Tề. Nói toạc ra, chính là một đám du côn lưu manh. Không thấy lúc Bàn An rời đi, căn bản hắn không muốn dẫn theo những người đó đi cùng. Đã nói lên rằng tố chất của bọn họ thấp như thế nào. Lưu Sấm ở Bàn Dương, có đủ lực uy hiếp để khiến cho bọn họ thành thành thật thật. Nhưng Lưu Sấm khẳng định, chỉ cần hắn vừa bước chân rời khỏi nơi này, đám gia hỏa kia sẽ lập tức lộ rõ bản chất.
Một đám quân tốt như vậy, Lưu Sấm không có hứng thú. Hắn thấy hứng thú chỉ có sáu trăm tinh nhuệ theo hắn dẫn theo từ Lâm Truy một đường giết tới.
Tân Bình ngẩn ra, chợt vỗ tay cười to.
- Mạnh Ngạn, cháu nói chuyện, thực sự không nể mặt.
- Ăn ngay nói thật mà thôi.
Lưu Sấm hừ lạnh một tiếng:
- Những người bên ngoài kia, cháu chỉ cần một trăm Phi Hùng Vệ, thậm chí không cần tự mình ra tay, đủ để đánh cho bọn họ quân lính tan rã. Xưa nay cháu trị quân có một quan niệm: "Binh không ở nhiều mà ở tinh" Đám ô hợp đó, cháu thà rằng không cần. Lão đại nhân cho cháu một câu sảng khoái đi. Sầm Bích và sáu trăm người kia, ông có cho ta không?
Nhìn Lưu Sấm, trong mắt Tân Bình đột nhiên hiện lên một tia nhu hòa.
- Hỗn tiểu tử, lời đã nói tới mức đó, ta đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197038/quyen-1-chuong-202-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.