- Phu nhân, bà nói không sai, bên người Mạnh Ngạn, quả thực là thiếu vài người có thể dùng được.
Lão ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nói:
- Ta nhớ năm trước, bà từng nói, người cháu của bà đỗ tú tài?
- Ông nói là Trường Văn sao?
Tuân Khan gật gật đầu:
- Sau đó thế nào?
Trần phu nhân thở dài:
- Trường Văn tuy là đỗ tú tài, vốn định làm Trừ Chá thành lệnh, nhưng lại không thành công. Lần trước lúc gửi thư lên, huynh trưởng nói chuẩn bị đưa nó tới Từ Châu … Hữu Nhược, ông hỏi chuyện này làm gì? Ta không đồng ý.
Trần phu nhân dường như phản ứng lại, hiểu rõ ý tứ của Tuân Kham.
Ai ngờ, Tuân Kham cười tươi rói nói:
- Phu nhân à, Nguyên Phương đi Từ Châu, đầu quân cho ai vậy? Viên Công Lộ? Mà nay đã thành phản tặc, sớm muộn cũng phải chết. Không phải Viên Công Lộ, lẽ nào là Lã Bố? Ta thấy Nguyên Phương cũng không bằng lòng tự hủy hoại thanh danh của mình đâu.
- Cái này …
- Đi Từ Châu, không có tương lai đâu. Bất kể là Viên Thuật hay Lã Bố đều không phải là minh chủ. Nguyên Phương một đời thông minh, sao có thể nhất thời hồ đồ vậy chứ? Còn nữa, ông ấy với Tử Kì cũng là bạn tốt, sao không đi Bắc Hải trước, giúp con trai cố nhân một tay?
- Ông cũng thật dám nghĩ!
Trần phu nhân đột nhiên cao giọng lên, nghe vô cùng sắc sảo.
- Huynh trưởng ta không bao giờ đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196969/quyen-1-chuong-168-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.