Lâm Truy thời Đông Hán cũng không gọi là Lâm Truy mà gọi là Lâm Tai.
Sắp tới ba tháng, mưa phùn lả lướt.
Một trận gió nhẹ thổi tới, mặt sông Truy Hà lăn tăn gợn sóng, lại một khung cảnh mê đắm lòng người.
Sáng sớm, Tuân Kham đã bị Viên Đàm gọi ra, nói là muốn cùng nhau đi đạp thanh. Nhân sĩ phong nhã mà, đi hội đạp thanh trong mưa xuân, cũng có tư vị ấy chứ, nhưng nếu đổi là người khác, Tuân Kham chắc còn vui hơn. Nhưng bị Viên đại công tử gọi ra, trong lòng lại có ý nghĩ khác.
Lão tay cầm đèn trúc, cùng Viên Đàm bước chậm về phía trước.
Phía xa xa có thể nhìn thấy con định trạch lớn, trong mưa phùn, như bị một lớp mây mù bao phủ,lại càng lộ ra một vẻ mông lung và hư ảo.
- Hữu Nhược tiên sinh!
- Đại công tử.
Viên Đàm đột nhiên dừng bước, phất tay ra hiệu cho người hầu lui lại.
- Tính ra thì ngươi theo ta cũng gần hai năm rồi, ta đối xử với ngươi thế nào?
- Công tử đối với ta tất nhiên là rất tốt.
Viên Đàm trên mặt đột nhiên lộ ra một nét cười:
- Nhưng Hữu Nhược tiên sinh ngươi lại có lòng đề phòng với ta.
Tuân Kham nghe vậy, không khỏi phấp phỏng trong lòng. Lão hướng mắt nhìn Viên Đàm, muốn tìm ra một chút manh mối trên gương mặt Viên Đàm.
Câu nói đó của Viên Đàm hơi có chút đột ngột, khiến lão không biết trả lời thế nào. Giữa hai người đột nhiên trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196968/quyen-1-chuong-168-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.