Thái Sử Từ nghe nói cũng chỉ gật gật đầu không hỏi gì.
Chuyện rất bình thường, không phải tất cả mọi người lặn lội đường xa mới mang hai vạn tám ngàn người tiến đến Bất Kỳ cũng đủ khiến hắn đảo toàn bộ thế cục ở Bất Kỳ.
Kiềm Tưu vì quá nhỏ nhân khẩu quá ít. Lưu Sấm hiện giờ khá bộn rộn cho việc tiến binh đến Cao Mật và Di An, đồng thời thi hành phương pháp mở rộng canh tác đồn điền ở hai huyện Đông Võ và Lang Gia. Hắn căn bản không dư binh lực đến hiệp trợ Thái Sử Từ ổn định thế cục Giao Châu, thậm chí dù có dư thừa binh mã cũng không cho Thái Sử Từ có quyền đó.
Với tình huống như vậy, ngoại trừ Thái Sử Từ chiêu mộ dân bản địa cũng chỉ dựa vào lực của Tiết Châu mà thôi.
Chỉ cần nhân khẩu nhiều hơn nữa được Hoàng Trân phụ tá hắn có thể nhanh chóng ổn định Giao Châu. Đôi khi Thái Sử Từ cảm thấy có chút kỳ quái, làm sao Lưu Sấm lại biết được một chỗ như thế này có thể thuyền đổ bộ, mặc dù hắn là người Đông Lai mà đối với chuyện này cũng không hiểu rõ, Lưu Sấm chưa bao giờ đến Đông Lai sao lại có thể khẳng định nơi này có vịnh Giao Châu mà đổ bộ chứ? Có lẽ hắn là một người sinh ra đã biết mọi thứ.
Hậu Tiền đứng một bên trợn mắt há hốc kinh ngạc. Y nuốt nước bọt nhìn người trên tàu lục đục đi xuống, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Thái Sử Từ nói:
- Nguyên Đại, quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196943/quyen-1-chuong-155-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.