Cam phu nhân lúc ấy chừng hai mươi, bị thiếu niên này ôm chân, liền đỏ bừng cả mặt.
Tuy nhiên, nàng vẫn quát người già đang đuổi theo đứa trẻ:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Phu nhân đừng nghe nó nói bậy,vừa rồi Hoàng Công dặn tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo. Đứa bé này là một người đần độn, lại tưởng là chúng ta muốn ăn thịt nó, nên, nên…. Xin phu nhân hãy tha mạng cho nó, nó chỉ là không hiểu chuyện mà thôi.
Ở bên kia, Hoàng Thiệu cũng đem người chạy tới, nhìn thấy mọi chuyện như vậy cũng ngẩn ra trong giây lát.
- Sao lại thế này?
Y lớn tiếng quát hỏi
Lại nghe Cam phu nhân nói:
- Hoàng tiên sinh, không có chuyện gì đâu, đứa trẻ này chỉ là bị sợ hãi chút thôi, ngài đứng dọa nó, hãy đi làm việc của ngài đi được không?
Cam phu nhân mặc dù là tù binh, nhưng do có quan hệ với Mi Hoán nên chẳng ai làm khó nàng.
Hoàng Thiệu có chút xấu hổ gãi đầu, hung tợn trừng mắt nhìn người già đó,
- Cho ngươi làm việc, việc gì cũng không ra sao, nếu chẳng may chọc giận công tử, đến lúc đó tất cả mọi người đều gặp phiền toái đó biết chưa, mau đi làm việc đi, nói rõ với mọi người, đừng có gây ra chuyện nữa, nếu không thì không còn cách nào đâu.
Người già đó luôn miệng nói vâng và mang người đi luôn.
Nhưng Hoàng Thiệu không dám rời khỏi đó, y sợ đứa bé lại làm loạn thì thật khó ăn nói với Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3196870/quyen-1-chuong-119-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.