Editor: Nguyệt Vân Sương
"Nơi thần linh, " Cố Tinh Lãng nhìn Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ai không sợ thần linh chứ?"
Thần? Ngọc Tiểu Tiểu lại lần nữa xác nhận Vĩnh Sinh tự này chính là một ổ lừa gạt, nếu thần thực sự tồn tại, vậy khi loài người ở mạt thế, thần ở đâu? "Lời nói linh tinh, cũng có người tin?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng.
Cố Tam thiếu do dự một lát, không nhịn được hỏi một câu: "Công chúa, lời nói linh tinh này ý là hồ thuyết bát đạo sao?"
"Đúng vậy," Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay hướng hạ thân Cố Tướng quân nắm một cái, nói: "Ai rảnh rỗi nói chuyện xé trứng chứ?" (Edit ko hiểu câu này luôn, nguyên văn là: Thùy nhất sự nhàn xả đản ngoạn?)
Cố Tinh Lãng cúi đầu liếc nhìn hạ thân chính mình, đột nhiên cảm thấy đau trứng, loại cảm giác này, ..., không biết cũng tốt.
"Vĩnh Sinh tự này ở nơi nào?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi, có thời gian nàng đi phóng hỏa cũng tốt, dùng sấm sét cũng được, làm sao cũng đều tốt, nàng phải bới tung cái ổ lừa gạt này..
Cố Tinh Lãng nói: "Ở đỉnh Everest."
"Đỉnh?"
"Ách, chính là đỉnh núi."
"Everest, núi Chomolungma?"
Cảm giác không thể câu thông lại nổi lên trong lòng Cố Tam thiếu, "Châu cái gì Phong?" Cố Tinh Lãng nói: "Đỉnh núi kia gọi và Everest."*
*Everest dịch theo phiên âm tiếng Hán là Châu Phong, còn núi Chomolungma (đỉnh núi này là đỉnh Everest) là Châu mục lãng mã phong. Mình để theo QT cho hợp ngữ cảnh.
Ngọc Tiểu Tiểu hắng giọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-the-trung-sinh/2878054/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.