Thần? Ngọc Tiểu Tiểu lại lần nữa xác nhận Vĩnh Sinh tự này chính là một ổ lừa gạt, nếu thần thực sự tồn tại, vậy khi loài người ở mạt thế, thần ở đâu? "Lời nói linh tinh, cũng có người tin?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng.
Cố Tam thiếu do dự một lát, không nhịn được hỏi một câu: "Công chúa, lời nói linh tinh này ý là hồ thuyết bát đạo sao?"
"Đúng vậy," Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay hướng hạ thân Cố Tướng quân nắm một cái, nói: "Ai rảnh rỗi nói chuyện xé trứng chứ?" (Edit ko hiểu câu này luôn, nguyên văn là: Thùy nhất sự nhàn xả đản ngoạn?)
Cố Tinh Lãng cúi đầu liếc nhìn hạ thân chính mình, đột nhiên cảm thấy đau trứng, loại cảm giác này, ..., không biết cũng tốt.
"Vĩnh Sinh tự này ở nơi nào?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi, có thời gian nàng đi phóng hỏa cũng tốt, dùng sấm sét cũng được, làm sao cũng đều tốt, nàng phải bới tung cái ổ lừa gạt này..
Cố Tinh Lãng nói: "Ở đỉnh Everest."
"Đỉnh?"
"Ách, chính là đỉnh núi."
"Everest, núi Chomolungma?"
Cảm giác không thể câu thông lại nổi lên trong lòng Cố Tam thiếu, "Châu cái gì Phong?" Cố Tinh Lãng nói: "Đỉnh núi kia gọi và Everest."*
*Everest dịch theo phiên âm tiếng Hán là Châu Phong, còn núi Chomolungma (đỉnh núi này là đỉnh Everest) là Châu mục lãng mã phong. Mình để theo QT cho hợp ngữ cảnh.
Ngọc Tiểu Tiểu hắng giọng, hừ một tiếng, nàng thừa nhận vừa rồi là nàng SB*, thế giới này có đỉnh Everest cũng rất bình thường mà, "Nơi đó cách chúng ta xa không?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.
Cố Tinh Lãng nói: "Ra khỏi Vọng Hương quan là tới."
Vọng Hương quan, địa danh này Ngọc Tiểu Tiểu nhớ kỹ.
Trong lúc đôi vợ chồng nhỏ ở nơi này cùng nhau quản gia, Hiền Tông ở trong Ngự thư phòng, đối mặt với Thiếu sư Phong Lâm cả kinh nói: "Linh Lung bất kính với thiếu sư? Đây, trong này có hiểu lầm gì phải không?"
Sáu tăng lữ đi theo thiếu sư Phong Lâm đồng thời cười nhạo, hiểu lầm, xem ra quân thần Phụng Thiên cũng chỉ biết nói những lời này.
Thiếu sư Phong Lâm ở trước mặt Hiền Tông không đề cởi mũ ô sa, thâm âm nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Có lẽ là hiểu lầm, thân thủ Công chúa điện hạ rất tốt."
Hiền Tông trước mắt hóa đen, khuê nữ nhà hắn không phải là ngay cả thiếu sư của Vĩnh Sinh tự cũng đánh đi? Không thể nào? Đây không phải là chân tướng hắn sắp nghe được chứ? !
Thiếu sư Phong Lâm nói: "Bần đạo vừa nãy mới biết được, hóa ra Linh Lung trưởng công chúa coi thường Vĩnh Sinh tự ta."
"Nhất định là hiểu lầm, " Hiền Tông ngồi ngay ngắn lại, nói như chém đinh chặt sắt: "Linh Lung giống như mẫu hậu nàng, là thành kính nhất."
"Thánh... " Một tăng lữ không nhịn được muốn nói cùng Hiền Tông một chút, chuyện công chúa Linh Lung mới vừa làm.
"Không được vô lễ, " thanh âm thiếu sư Phong Lâm không lớn khiển trách tăng lữ kia một câu.
Tăng lữ đó cúi đầu, không nhiều lời nữa.
Hiền Tông nói: "Thiếu sư mới vừa nói, Linh Lung đả thương mấy thương nhân Tru Nhật?"
"Mấy người kia cũng coi như là làm việc cho Vĩnh Sinh tự ta, " thiếu sư Phong Lâm nhìn Hiền Tông nói.
Hiền Tông muốn khóc, từ sau khi khuê nữ nhà hắn xuất giá, hắn liền không nhận ra khuê nữ nữa, mới được mấy ngày chứ? Từ Triệu Thu Minh đánh tới người Tru Nhật làm việc cho Vĩnh Sinh tự, khuê nữ có thể hay không có một ngày đánh đến Vĩnh Sinh tự trên đỉnh Everest đây? ([Thánh Thượng, chân tướng của ngài đó ==] - tác giả)
"Chẳng qua sống chết của máy người này, bần đạo không tiện hỏi đến, " thiếu sư Phong Lâm nói: "Dù sao cũng là bọn họ có lỗi trước."
Hiền Tông vừa nghe lời này của thiếu sư, ngay lập tức liền sống lại, không cần hắn chịu trách nhiệm là được. Chỉ cần khổ chủ không tìm lão tử* đầu sỏ là hắn là được, khuê nữ của hắn muốn đánh ai liền đánh người đó, tốt nhất dứt khoát đánh chết luôn Cố Tinh Lãng, bây giờ hắn nhìn tiểu tử Triệu Thanh Bắc cũng không tồi. (*lão tử ở đây nghĩa là cha đó)
Nhìn thần sắc trên mặt Hiền Tông thay đổi, thiếu sư Phong Lâm cùng sáu tăng lữ đi theo đều nửa ngày không lên tiếng, nguyên nhân Phụng Thiên ngày ngày bị người khi dễ, nhìn vị hoàng đế này là biết.
"Linh Lung còn nhỏ tuổi, " Hiền Tông nghĩ Triệu Bắc Thành làm con rể mình, trong lòng bỗng tốt lên, cười nói cùng thiếu sư Phong Lâm: "Thiếu sư chớ nên chấp nhặt với nàng, trẫm nhất định dạy dỗ nàng thật tốt."
Thiếu sư Phong Lâm hơi gật đầu, lời này vừa nghe là biết qua loa lấy lệ, không cần tưởng thật.
Hiền Tông nói: "Không biết thiếu sư đến Phụng Thiên ta, là có chuyện gì?"
Thiếu sư Phong Lâm nói: "Bần đạo phụng mệnh gia sư xuống núi du lịch, không mời mà tới, mong rằng Thánh Thượng thứ tội."
Hiền Tông hôn quân thì hôn quân, nhưng cũng không phải kẻ ngu, du lịch tới Phụng Thiên? Lừa quỷ đi, đã bao nhiêu năm, trừ một Trừng Quan, còn có người nào của Vĩnh Sinh tự tới Phụng Thiên?
Trong lúc Hiền Tông cùng thiếu sư Phong Lâm khách sáo đi khách sáo lại, Cảnh Mạch trong Đắc Ý tửu trang cũng nhìn thấy năm thương nhân Tru Nhật gãy chân.
Trong lòng Kinh phủ doãn Trương đại nhân khẩn trương, những vẫn là mang chuyện gì đã xảy ra, nói rõ ràng minh bạch một lần với Cảnh Mạch.
Cảnh Mạch sau khi nghe xong lời của Trương đại nhân, hồi lâu không lên tiếng.
Trương đại nhân đã chuẩn bị tốt khả năng bị Cảnh Mạch sai người xiên ra ngoài, rất thức thời nói với Cảnh Đại hoàng tử một câu: "Đại hoàng tử, chuyện này sai không phải là Phụng Thiên ta."
Cảnh Mạch không quan tâm chuyện này ai đúng ai sai, nói: "Công chúa Linh Lung trồng bọn họ xuống đất, đây là ý gì?" Ở Phụng Thiên, đánh gãy chân người, là loại việc gì?
Trương đại nhân làm động tác cấy mạ với Cảnh Mạch, nói: "Chính là loại này."
Cảnh này Cảnh Mạch có thể tưởng tượng ra được, chỉ là không thể tiếp thu nổi.
Trương đại nhân nói: " Đại hoàng tử, người xem việc này?"
"Người đâu, tiến Trương đại nhân." Cảnh Mạch hạ lệnh một tiếng.
"Hạ quan xin cáo từ." Trương đại nhân không nói một lời thừa thãi nào, hành lễ liền đi, không bị đánh, ngay cả mắng cũng không bị, Trương đại nhân cảm giác hôm nay mình rất may mắn. Về phần năm thương nhân Tru Nhật , Trương đại nhân bày tỏ, sống chết của năm người kia có liên quan gì tới hắn không?
Trương đại nhân đi rồi, một phụ tá ngồi phía dưới Cảnh Mạch nói: "Chủ tử, năm người này?"
"Thứ làm mất thể diện, " Cảnh Mạch nói: "Tìm đại phu cho bọn chúng, nếu như không thể chữa trị, liền để bọn chúng tự sinh tự diệt đi,"
Trương đại nhân rất thông minh không có nói năm kẻ xui xẻo này là làm việc cho Vĩnh Sinh tự, vạn nhất Cảnh Đại hoàng tử cho người cùng hắn đi tìm thiếu sư Phong Lâm thì sao? Chịu kinh hãi một lần là đủ rồi, chịu nữa thì chính là đầu óc có vấn đề.
Công chúa Linh Lung, Cảnh Mạch tính toán trong lòng, có lẻ trước khi mình rời khỏi Phụng Thiên, nên gặp mặt Ngọc Linh Lung một lần, chân thành nói chuyện.
Ngọc Tiểu Tiểu ngồi trong xe nhảy mũi một cái.
Cố Tinh Lãng vội vàng hỏi: "Lạnh?"
Ngọc Tiểu Tiểu cảm thấy thể trạng bây giờ, đi Bắc Cực chạy một vòng cũng không có vấn đề gì, làm sao có thể bị lạnh? A, không biết thế giới này có Bắc Cực hay không đây.
Lúc công chúa điện hạ laji phaan tán suy nghĩ, Cố Tam thiếu sờ tay tiểu tức phụ một chút, nói: "Có phải thấy lạnh không? Ta đóng cửa sổ lại?"
"Thế giới này có Bắc Cực không?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.
Bắc Cực lại là thứ gì? Cố Tinh Lãng lắc đầu, nói: "Bắc Cực là thứ gì?"
"Ha ha ha, " Ngọc Tiểu Tiểu cười ha ha hai tiếng với Cố Tinh Lãng.
Quên đi, Cố Tinh Lãng nâng trán, coi như hắn chưa hỏi là được.
"Ta không lạnh, " Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Có thể là ai đó đang nhắc tới ta."
"Hả?" Cố Tinh Lãng đang nắm tay tiểu tức phụ cứng đờ, lời này hắn nên tiếp như thế nào?
Ngọc Tiểu Tiểu vỗ lòng bàn tay Cố Tinh Lãng một chút, nói: "Kẻ muốn người của ta là ai?" Ừm, năm đó lúc nàng nhìn sĩ quan của nàng kiêm khuê mật và bạn giường tán tỉnh, chính là làm như vậy, Ngọc Tiểu Tiểu mở lớn đôi mắt to nhìn Cố Tinh Lãng, chờ thiếu niên này tình ý tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]