Lão gia tử nói muốn gọi đoàn hát tới, Cố Tinh Ngôn liền hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa Điện hạ, ngài thích xem tuồng gì?"
Thân là huấn luyện viên trong mạt thế, ngày ngày đều vội vàng liều mạng cùng tang thi, Ngọc Tiểu Tiểu dù chết cũng không tham gia cái hoạt động văn hóa ngu ngốc này, nghe Cố Tinh Ngôn hỏi, Ngọc Tiểu Tiểu cố gắng vận động đầu óc để nhớ một số tác phẩm văn học vô dụng kia, suy nghĩ một chút, nói: " Romeo và Juliet?"
Ánh mắt Cố Tinh Ngôn nhảy lên một cái, nhìn lão phu nhân, người xem hát nhiều nhất trong nhà, hỏi: "Nàng đang nói cái gì?" Chẳng lẽ Công chúa hoàng gia xem tuồng cũng khác bọn họ luôn sao?
Lão phu nhân hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa Điện hạ, mời ngài lập lại lần nữa, ngài muốn xem gì?"
Ngọc Tiểu Tiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt một chút, cảm thấy câu từ của mình có thể kinh người, liền tốt bụng nói: "Tùy tiện đi, ta xem cái gì cũng được."
Cố Tinh Ngôn nói: "Không phải ngài mới vừa La (*phiên âm của từ "Rosch") cái gì đó sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu quyết đoán câm miệng.
Cố Tinh Nặc cảm thấy không khí có chút cứng nhắc, làm người tốt hòa giải: "Tổ mẫu, hay là để cho Công chúa về tân phòng nghỉ ngơi đi, dù sao hôm nay cũng là đại hôn của Công chúa."
Ngọc Tiểu Tiểu vừa nghe Cố Tinh Nặc nói, vội vàng gật đầu: "Ta không biết tân phòng ở chỗ nào, đại ca mau đưa ta đi đi."
Cố Tinh Nặc sửng sốt một chút, chuyện này cũng nên để tẩu tử làm á, sao có thể để một đại bá ca (*anh chồng - Nuy) như hắn đưa đi?
Cố Thần cười một tiếng, nói: "Lão đại, cháu đưa Công chúa đi đi."
Lão gia tử đã lên tiếng, Cố Tinh Nặc cũng không nghĩ nhiều, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Vậy mời Công chúa Điện hạ theo ta."
Ngọc Tiểu Tiểu đi theo Cố Tinh Nặc đến tân phòng, Cố Tinh Ngôn cũng ra phủ tìm một đoàn hát tốt tới.
Lão phu nhân thở dài một cái, hỏi con dâu mình, cũng chính là mẫu thân của ba anh em Cố gia là Từ thị phu nhân, nói: "Con cảm thấy Trưởng Công chúa Điện hạ như thế nào?"
Trong nhà, Từ thị phu nhân luôn ăn chay niệm Phật, không có cảm giác tồn tại gì, nghe lão phu nhân hỏi, mới mở miệng, nhỏ giọng đáp: "Con dâu thấy Công chúa Điện hạ rất tốt."
Lão phu nhân nói: "Thật không ngờ Công chúa Điện hạ lại là một người tập võ."
Cố Thần lơ đễnh lên tiếng: "Đây mới là dâu Cố gia ta."
Cố gia bọn họ là nhà tướng môn, con dâu và hai cháu dâu đều từ môn đệ thư hương, điều này làm cho lão gia tử có chút tiếc nuối, mà bây giờ Ngọc Tiểu Tiểu như vậy, lão gia tử cảm thấy được đền bù một phần, nữ nhân trong tướng môn, muốn dè dặt cẩn thận, mảnh mai để làm gì chứ?
Lão phu nhân liếc lão đầu, nói: "Ông cũng đừng quên, hôm nay Tinh Lãng đã không thể cỡi ngựa đánh giặc được."
Lão phu nhân mờ mịt phản đối, nhưng người Cố gia đang ngồi ở đây đều nghe hiểu, Cố Tinh Lãng thú một thê tử có thể bình an sống qua ngày, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu vừa nhìn đã biết không phải người sống yên ổn, vợ chồng sống với nhau, không phải gió Đông áp gió Tây, thì chính là gió Tây áp gió Đông, Cố Tinh Lãng có thể ép được thê tử của mình sao?
Cố Thần lắc đầu, nói: "Nếu hôm nay không có Công chúa Điện hạ, Cố gia chúng ta coi như xong."
Lão phu nhân há miệng, không thể nói ra câu phản bác nào.
"Công chúa Điện hạ đã cứu Cố gia chúng ta hai lần." Cố Thần lại nói: "Phu nhân, bà cũng đừng chỉ xem Tinh Lãng là bảo vật, Công chúa cũng không phải là hòn ngọc quý trong tay Hoàng hậu nương nương sao? Công chúa nguyện ý tuân theo hôn ước, gả cho Tinh Lãng, bà còn muốn xin gì ở Công chúa Điện hạ nữa?"
Lão gia tử càng nói, lão phu nhân càng không nói nên lời.
Lão gia tử nhìn mấy nữ nhân môn đệ thư hương trong nhà, nói: "Công chúa Điện hạ là một người tốt, sống chung với nàng thật tốt, nàng sẽ là người bồi Tinh Lãng cả đời, hai chân Tinh Lãng đã phế, Cố gia chúng ta phải chăm sóc Công chúa Điện hạ thật tốt mới đúng."
Từ thị phu nhân cùng hai con dâu vội vàng đứng lên: "Con dâu đã biết."
Lão phu nhân thấy dáng vẻ trịnh trọng kỳ lạ của lão gia tử, không khỏi quở trách: "Ông lão đầu tử này, bộ chúng ta giống như khi dễ Công chúa à!"
Lão gia tử chỉ nói: "Chuyện hậu viện ta không hỏi, đối với bà nghe qua không ít, các ngươi cũng đừng thấy Công chúa không hiểu chuyện thế tục, bên người nàng có một ma ma rất khó đối phó, các ngươi cũng đừng tự kiếm chuyện khó chịu."
Lão phu nhân thấy Từ thị bị lão gia tử nói không nhịn được tức giận, nói: "Càng nói càng hăng hái, Từ thị là ai, lão đầu từ ông còn không biết sao?"
Lão gia tử quay lại nhìn phu nhân Cố Tinh Ngôn Lâm thị, nói: "Ta chỉ nói trước một số chuyện thôi."
Lâm thị bị lão gia tử nhìn, đem đầu cúi xuống, trong lòng ủy khuất, nàng chính là ngày thường có chút tính toán một chút, thì đã xem nàng như người xấu sao?
Lão phu nhân hòa giải: "Được rồi, Công chúa Điện hạ không chọn kịch, các ngươi cũng nói một chút đi, tối nay muốn xem gì?"
****
Lúc này Cố Tinh Nặc vừa đưa Ngọc Tiểu Tiểu tới trước cửa phòng, thì mấy người bọn họ liền nghe giọng một nữ tử còn trẻ tuổi từ trong phòng truyền ra: "Tam thiếu gia, đây là thuốc mới vừa nấu xong, nô tỳ uy ngài uống đi."
Ngọc Tiểu Tiểu là cảm giác gì cũng không có, bất quá ánh mắt Vương ma ma nhất thời lăng lệ, chỉ là một nô tỳ hầu hạ thiếu gia uống thuốc, lại nói chuyện õng ẹo như vậy, muốn câu hồn hả?
Cố Tinh Nặc nghe được giọng nói này, sắc mặt trầm xuống, lướt thật nhanh qua khuôn mặt thẩn thờ ngây ngốc của Ngọc Tiểu Tiểu, che miệng ho khan một tiếng, đưa tay đẩy cửa phòng.
Thanh Ngọc bưng chén thuốc đứng trước giường Cố Tinh Lãng, nghe tiếng ho khan của Cố Tinh Nặc, cũng không có lui về sau mấy bước, xoay người nhìn Cố Tinh Nặc, cười nói: "Đại thiếu gia trở lại sao?"
Tân phòng rộng rãi sáng ngờ, Ngọc Tiểu Tiểu nhìn mấy cái trang trí trong phòng, thầm khen một tiếng.
Vương ma ma lại không có tâm tình thưởng thức như Ngọc Tiểu Tiểu, đi tới trước mặt Thanh Ngọc, nói: "Yêu, dáng dấp nha hoàn này cũng thanh tú xinh đẹp đấy."
Cố Tinh Nặc trừng mắt nhìn Thanh Ngọc,, nói: "Còn không hành lễ với Công chúa Điện hạ?"
Thanh Ngọc giống như giật mình hoảng sợ, bưng chén thuốc quỳ xuống đất, rung giọng nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nô tỳ ra mắt Công chúa Điện hạ."
Vương ma ma đánh giá Thanh Ngọc, không được, đây là giả bộ mảnh mai, cầu đồng tình nha, nữ nhân trong cung ai mà không tinh thông chiêu này, hai chân phò mã gia đã phế, vậy mà còn chọc được mệnh hoa đào hả?
Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu mới chú ý tới Thanh Ngọc, coi trọng một chút, nói: "Dáng dấp không tệ."
Cố Tinh Nặc sợ gặp chuyện không may, lệnh Thanh Ngọc: "Ngươi đi ra ngoài, nơi này không cần ngươi hầu hạ."
Thanh Ngọc nói: "Là lão phu nhân lệnh nô tỳ tới hầu hạ Tam thiếu gia uống thuốc."
"Lão phu nhân kêu ngươi tới sao?" Chân mày Vương ma ma chau lại, nhìn Cố Tinh Nặc, không thể nào đi? Công chúa các nàng mới vừa vào cửa ngày đầu tiên, lão phu nhân đã đưa tiểu thiếp lên cho Cố Tam thiếu gia?
Cố Tinh Nặc còn chưa kịp giải thích với Vương ma ma, thì Ngọc Tiểu Tiểu đã đến trước mặt Thanh Ngọc, đưa tay kéo cổ áo Thanh Ngọc lên, đem đại mỹ nhân xách từ dưới đất dậy, ba một cái lấy chén thuốc, hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Thanh Ngọc nhút nhát nhìn Ngọc Tiểu Tiểu một cái: "Công chúa Điện hạ, nô tỳ không biết, đây là đơn thuốc của đại phu."
Ngọc Tiểu Tiểu cầm chén thuốc từ tay Thanh Ngọc, ngửi một chút, mùi thuốc bắc trừ cay đắng thì là cay đắng, nói: "Hắn là gân chân bị thương, dùng một cuộc phẫu thuật nhỏ là được, uống thuốc có ích gì chứ?" Vừa nói, Ngọc Tiểu Tiểu giơ tay lên, ném chén thuốc ra ngoài cửa sổ.
"Không được!" Thanh Ngọc thấy Ngọc Tiểu Tiểu sắp ném chén thuốc, hét to một tiếng, đưa tay giành lại chén thuốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]