Hoan ái qua đi, Trương Vi Vi có phần mê man bị Bố Ngự Đình bế lên giường, hiện giờ nàng ngay cả sức để hối hận vì đã lanh mồm lanh miệng cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng ôm chăn, ngủ một phen.
Bố Ngự Đình cũng bận rộn nhiều ngày, vừa trở về cũng chưa kịp nghỉ ngơi đã bị kéo đi xem một vở "bắt gian ký", trở về nhà lại lăn qua lăn lại một phen, thật ra cũng đã mệt mỏi, chỉ là thể lực của hắn tốt hơn nàng, vẫn có thể nửa nằm ở bên cạnh nàng, tinh tế nhìn vẻ mặt buồn ngủ của nàng.
Hắn không hiểu tình ái là gì, hắn đã từng cho rằng những chuyện đó chẳng qua là những mẩu chuyện dân gian mang đi lừa gạt mà thôi.
Dù là cuối đời trước hắn đối với nàng cũng chỉ là trách nhiệm và áy náy.
Nhưng mà hiện giờ hình như có cái gì đó không giống nữa.
Nàng trở nên sống động hơn nhiều, một cái nhăn mày một nụ cười đối với hắn mà nói chỉ là một loại cách biểu đạt, chỉ là nhìn nàng, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp hơn, trong ngực có một cảm xúc không biết tên như muốn tràn ra, khiến cho hắn không thể khống chế.
Ban đêm đi đường, có đôi khi ngẩng đầu nhìn trời, cho dù thấy trời đầy sao hắn lại nhớ đến đôi mắt sáng trong như ngọc của nàng.
Ở bên ngoài buôn bán, người phía dưới vô cùng tự giác đưa lên không ít mỹ nữ hầu hạ, nhưng mỗi khi nhìn những gương mặt đầy son phấn đấy, ngược lại hắn càng thêm nhớ đến nàng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-the-ho-gia/1576416/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.