Chương trước
Chương sau
Thiết bị y tế báo rằng có vấn đề, hàng chục bác sĩ lao vào phòng để giữ mạng sống cho cô gái. Bạc Quân nhận được tin vội vã chạy về, giữa đường hắn sắp đụng phải một chiếc xe. Cùng lúc đó vầng sáng hiện lên, thời gian dừng lại, một hệ thống bá khí hiện ra trước mặt hắn. Tên nhóc này có vẻ cao lớn hơn Nghiên Trác, áo vest bảnh bao, giày da bóng loáng.

[Xin chào kí chủ, số hiệu 01 xin được làm việc cùng kí chủ trong thời gian tới. Ta là hệ thống nghịch thiên_Phong Thần]

___

Khi Bạc Quân bước vào trong phòng liền đón nhận ba ánh mắt như dao găm. Nhã Hàn sát khí đùng đùng, muốn lao đến đấm cho Bạc Quân một phát. Nhã La Thành ngăn lại, gương mặt nhăn nheo của tuổi trung niên nay lại càng thêm sầu muộn. Ông nắm chặt tay vợ mình, bà Tô Thanh Hoa nước mắt rơi lã chã. Nhà bọn họ chỉ vừa mới vui mừng một chút, cuối cùng lại trở về với nỗi sầu như ngày trước.

Nhã La Thành không trách Bạc Quân, chỉ trách ông chưa nắm quyền được Nhã gia, để cho con gái của mình phải sống trong cảnh ẩn nấp mà chẳng hay biết gì cả. Việc xảy ra đã đành, Nhã La Thành tỏ ý mang Nhã Âm sang nước ngoài điều trị, sử dụng biện pháp cuối cùng.

Bạc Quân ngẩn người nghe Nhã La Thành nói, thật ra từ cái câu “…bác muốn đưa nó sang nước ngoài” hắn đã không còn nghe thấy gì nữa rồi. Ánh mắt của Bạc Quân mang theo một loại cố chấp khó bỏ qua, lần đầu hắn không kiềm chế được giọng nói của mình mà run rẩy. Nỗi sợ ồ ạt kéo đến như từng đợt sóng dữ dội, lòng hắn như bị cuốn chặt bởi cơn bão không bao giờ dừng lại.

“Bác, cháu hiểu mà.”

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nói như vậy. Đúng là để Nhã Âm ở đây, Bạc Quân không lo lắng tốt cho cô được. Hắn vẫn chưa đủ năng lực, hắn phải trở nên tài giỏi xuất chúng hơn nữa. Con ngươi hắn đỏ như máu thế nhưng nhìn vào lại chỉ toàn bóng tối, cả đời hắn, sai lầm thế là đủ rồi.

Phong Thần liếc nhìn tâm trạng và suy nghĩ của hắn, bình tĩnh cất giọng:

[Xét thấy tâm trạng kí chủ đạt đến đỉnh điểm tiêu cực, đề nghị sử dụng đạo cụ “tâm lạnh như băng”, có tiếp nhận không?]

Bên tai Bạc Quân vang lên tiếng nói của Phong Thần, hắn chẳng còn quan tâm đến việc đột nhiên nhảy ra một hệ thống nữa.

“…” Có.

[Tiến hành sử dụng đạo cụ]

Lúc Bạc Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn chỉ còn lại buốt lạnh. Bạc Quân không cảm xúc nhìn bọn họ đưa Nhã Âm lên xe, thậm chí hắn còn không biết tim hắn còn đập không nữa. Hắn rốt cuộc có đang sống không vậy?

[Xét thấy đạo cụ không đủ khả năng kiềm hãm cảm xúc, tiến hành phong ấn cảm xúc của kí chủ trong thời gian ngắn]

“…”

Phong Thần nhìn vào trong xe một chút, khẽ nhướng mày.

[Kí chủ, tâm trạng của ngươi đã ổn định hơn. Ta sẽ thông báo một chút, nữ nhân kia có hệ thống, ta ở cấp bậc cao hơn nên ngài có thể thấy được tên nhóc đó. Nó là Nghiên Trác, số hiệu 02. Hệ thống có số hiệu 02 là hệ thống công lược, hình như nó vừa thất bại nhiệm vụ]

Bạc Quân rốt cuộc có chút phản ứng, “Nhã Âm có hệ thống?”

[Phải, nhưng mà nữ nhân kia đã thất bại nhiệm vụ, dường như đang chờ xử phạt]

Bạc Quân rốt cuộc cũng cảm thấy có chút không đúng.

“…Nhiệm vụ công lược là gì?”



[Khiến đối tượng công lược nói yêu mình, nếu đối tượng công lược nói yêu kẻ khác sẽ thất bại]

Bạc Quân nghĩ tới gì đó, mắt hắn híp lại, trái tim như muốn nứt toạc ra. Có lẽ là lúc đó hắn-…

[Xét thấy phong ấn tạm thời không đủ mạnh, tiến hành triệt để phong ấn cảm xúc]

Phong Thần nghiêng đầu, khoanh tay khó hiểu, lần đầu gặp một kí chủ vượt qua được phong ấn cảm xúc.

Nói ra cũng lạ, hệ thống sau khi dẫn dắt một kí chủ thất bại phải trở về để dẫn dắt kí chủ tiếp theo, nhưng tên nhóc này lại cố bám trụ ở đó. Hửm? Không sợ mất hết năng lượng à. Bất quá nhìn cái hệ thống đó, có chút đáng yêu. Phong Thần khẽ liếm môi, nếu như bây giờ để vụt mất thì không tốt lắm.

[Đề nghị kết nối với hệ thống số 02]

Bên này, Nghiên Trác đang cố gắng giữ cho linh hồn của Nhã Âm không rời khỏi. Nó không biết từ bao giờ có cái lời đề nghị này, nhưng mà đây là hệ thống bậc cao hơn a. Nó không biết hệ thống kia đang ở chỗ nào nữa.

[Chấp nhận]

Sau khi nó đồng ý, hệ thống cấp bậc cao hơn bên kia liền lên tiếng.

[A, Nghiên Trác?]

[Ngươi biết ta?]

[Ta nhìn được bảng thông tin của ngươi. Nhiệm vụ đã thất bại, nếu ở đây ngươi sẽ mất hết năng lượng-…]

[Nếu như ngươi muốn khuyên ta trở về thì miễn nha!]

Phong Thần hiếm khi bật cười,

[Nha…không muốn, nhưng mà ta có thể chia cho ngươi một chút năng lượng, có muốn giữ liên kết không?]

[Còn có chuyện tốt như vậy! Đương nhiên là có]

Phong Thần không để ý tới tình cảnh trớ trêu bây giờ, trong đầu của nó trước giờ chỉ có một suy nghĩ là đạt được những gì nó muốn.

[Xác nhận liên kết lâu dài?]

[Ân]

Phong Thần nâng khóe môi, [Được rồi, nhớ cho kĩ tên của ta, ta là số 01, hệ thống nghịch thiên, Phong Thần]

Cái liên kết này thật ra rất hiệu quả, có thể giúp hai hệ thống biết được vị trí của nhau, ngoài ra còn có thể trò chuyện. Xét thấy nữ nhân bên kia có vai trò mật thiết với sự nghiệp nghịch thiên của kí chủ, Phong Thần dứt khoác tiến hành liên kết.

Bên kia Nghiên Trác thẫn thờ, [Ngươi nói ngươi tên là Phong Thần?]



[Ừm?]

[…] A a a! Nó vừa gặp chủ thần! Phong Thần là hệ thống trên vạn hệ thống, đứng đầu bảng xếp hạng đó!

Nghiên Trác mừng đến phát điên, nếu như liên kết với cái hệ thống này, kí chủ cũng không đến mức phải chết.

___

Mấy chục ngàn năm trôi qua, Phong Thần lần đầu cảm thấy vui vẻ, bất quá bây giờ phải trở về với nhiệm vụ. Phong Thần có chút lưu luyến hệ thống nhỏ bên kia.

Sau khi phong ấn hoàn toàn cảm xúc, dường như kí chủ của nó đã bình tĩnh trở lại.

Phong Thần liếc nhìn gương mặt lạnh lẽo của Bạc Quân khi quay trở lại nhà sau khi xe đã đưa Nhã Âm đi khuất, nó hài lòng gật đầu. Phong thái này rất tốt, không đặt tình cảm vào đầu mới có thể trở nên xuất chúng được, mới có thể nắm bắt thế giới trong tay.

Bạc Quân nhìn cái hệ thống trước mặt, hắn không có biểu tình gì, bộ dạng này của hắn hình như không giống học sinh cấp ba thì phải.

[Ta sẽ giúp ngươi trở thành người vĩ đại nhất]

Ngay cả khi nó nói vậy, Bạc Quân cũng không có xuất hiện biến hóa. Hắn gõ gõ lên bàn, giọng nói trầm ổn:

“Làm cách nào?”

[Dẫn dắt ngươi hoàn thành nhiệm vụ]

“Hửm?”

[Có hơi khó để hình dung, làm trước một cái, có dám không?]

Bạc Quân không chút để ý, “Nói đi.”

Phong Thần phân tích suy nghĩ của Bạc Quân, nó nhếch môi nói:

[A, tốt, vậy đầu tiên theo mong muốn của ngươi, ta sẽ giúp ngươi thâu tóm Mộ gia]

Nhịp gõ của Bạc Quân hơi dừng lại, hắn lạnh lẽo.

“Ồ? Đáng để thử lắm.”

_

Từ ngày hôm đó lịch sử của giới hắc đạo đã thay đổi. Một cuộc rượt đuổi không có hồi kết mở ra, bắt đầu cho một thời đại mới. Thế giới của Bạc Quân, chính thức mở phó bản.

Mộ Khương Phong: “…” Tại sao ta không có hệ thống?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.