Mộ Khương Phong thu hồi lại dáng vẻ đó của mình, anh mỉm cười hỏi:
“Thế, em ấy giết bao nhiêu người?”
Bọn thuộc hạ nhìn nhau tính toán một chút, rốt cuộc nói:
“Hơn mười người của chúng ta”
Mộ Khương Phong không kiềm chế được run rẩy, anh ngửa mặt lên, đôi mắt chứa đựng hưng phấn điên cuồng.
“A…bảo bối đúng là giỏi, ước gì mình cũng được bảo bối giết nhỉ? A~”
Đám thuộc hạ: “…” Đủ rồi, chúng tôi có thể đi chưa?
Được rồi, phải thừa nhận rằng đám người thừa kế lúc nào cũng không được bình thường. Đám người trần mắt thịt, công dân lao động chăm ngoan như bọn họ quả nhiên không thể hiểu được. Ví dụ điển hình là cái tên vừa lên nắm quyền Mộ gia này, biến thái đến mức bọn họ muốn nôn nôn nôn! Ai cản đường liền giết, anh em dòng họ cũng giết nốt, dù bọn họ có là người đã nhìn qua nhiều cảnh giết chóc cũng không nhịn được rét run.
Mộ Khương Phong mỉm cười bọn họ:
“A, mọi người làm biểu cảm hay ghê.”
“…”
Bọn họ cũng cười.
Nhưng mà mẹ nó, đáy lòng đã sớm nóng hơn lửa đốt, chờ thời cơ liền bỏ chạy ra ngoài.
“Được rồi, trở về luyện tập đi.”
“…” Ngon!
Cả mấy người tay bắp cuồn cuộn nhưng thật ra lại rất yếu đuối, nhanh chóng chạy đi mất.
Lúc này, một nữ nhân từ bên ngoài bước vào, biểu tình của ả đầy chua ngoa, ả ghét bỏ nói:
“…Tởm quá đấy, anh dọa bọn họ chạy rồi.”
Mộ Khương Phong mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-ta-co-bach-nguyet-quang/3572265/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.