Địa lý chủ tinh thiên về phía bắc, cơ hồ chỉ cần ngủ một giấc tỉnh dậy trời đã trở lạnh vô cùng.
Thiết bị sưởi của ký túc xá không quá tốt, khi nóng khi lạnh, Thân Vệ quân đa số là làm công ăn lương chính phủ, thuộc sở hữu của Nội các, dần dà lâu dài không bì được với quân Biên phòng, khó tránh khỏi " da mềm thịt nộn". Mới tối hôm qua, khi Hứa Liêm bê thùng vật tư trở về, nhìn thấy người cuối cùng sống trong toà nhà này đã dọn ra ngoài.
*
Ngay khi chuông báo thức vang lên, Hứa Liêm ngồi dậy, y lập tức nhìn sang bộ quần áo để bên gối, không mới chẳng cũ, rõ ràng vẫn còn những món khác tốt hơn, nhưng Hứa Liêm chỉ chọn cái này đem giặt sạch sấy khô. Y ôm chiếc áo len trong ngực, phảng phất như có thể ngửi thấy hơi thở độc đáo của Đoạn Trù, mát lạnh lại mang chút cường liệt*.
* bản gốc là tính công kích, có thể ví dụ như mùi nước hoa có mùi tuyết tùng bạc hà gì đấy, ngửi ra mùi mát lạnh còn có chút làm tỉnh táo đầu óc style gentleman kiểu dị đấy =)) Thay từ cường liệt chắc vẫn ổn.
Hứa Liêm thoáng hoảng hốt, không rõ vì sao.
Trung tướng nên chán ghét y mới đúng.... Nhưng mà nghĩ kỹ lại , thì trong khoảng thời gian này trung tướng đầu tiên là mời mình ăn cơm, sau lại gửi quần áo, ngay cả Đoạn Trạch cũng sẽ giữ lại giấy kẹo đợi y đến lấy, mọi chuyện trông có vẻ không bết bát lắm.
Thôi, Hứa Liêm dừng suy nghĩ, có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-o-tren-mang-chuyen-chinh-thuc/273821/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.