Tô Hiển Ngôn cõng rất ổn định, từ phòng bệnh đến thang máy, lại từ thang máy đến gara.
“Tôi có nặng không?” Trình Tư Miên nhịn không được hỏi, cô đến từng này tuổi, yêu nhất làm đẹp sợ nhất là bị chê mập.
“Cái thân hình này mà có thể nói nặng hả?” Tô Hiển Ngôn bật cười, “Cô nên ăn nhiều chút, thêm chút thịt.”
Cằm Trình Tư Miên dựa trên bờ vai của hắn, “Tôi mới không làm vậy, anh có biết nếu mập thật thì rất khó để giảm không.”
“Còn nhỏ tuổi đã biết giảm béo?” Tô Hiển Ngôn bình thản nói, “Cho nên cô lớn lên không cao.”
“Ai nói tôi lớn lên không cao!” Trình Tư Miên xù lông.
“Năm nay cô mười sáu tuổi, nếu không chịu cân đối dinh dưỡng thì chiều cao của cô vẫn cứ như vậy thôi.” Tô Hiển Ngôn trấn định bổ một đao.
Trình Tư Miên nghẹn họng, nói thầm, “Xuy, so với ba tôi còn quản nhiều...”
Tô Hiển Ngôn đưa tay kéo mở cửa xe, bên miệng tràn qua một tia nhàn nhạt ý cười.
Lái xe về nhà, Tô Hiển Ngôn cõng Trình Tư Miên đi vào.
Cầm chìa khóa mở cửa, ánh đèn trong phòng khách sáng tỏ.
Trình Tư Miên ngước mắt nhìn lại, trong phòng khách trừ bỏ Tra Dịch Quan còn có một người phụ nữ, người phụ nữ kia mặc đồ rất hở hang, yêu khí tận trời.
Tô Hiển Ngôn nhìn hai người trong phòng khách một chút, không nói một lời liền cõng Trình Tư Miên trên lầu.
“Ôi! Tiểu Miên Miên làm sao vậy?” Tra Dịch Quan vội vàng chạy tới xem.
Trình Tư Miên không trả lời vấn đề của hắn, giả vờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-noi-ta-deu-nghe/97439/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.