Tô Hiển Ngôn cõng rất ổn định, từ phòng bệnh đến thang máy, lại từ thang máy đến gara. “Tôi có nặng không?” Trình Tư Miên nhịn không được hỏi, cô đến từng này tuổi, yêu nhất làm đẹp sợ nhất là bị chê mập. “Cái thân hình này mà có thể nói nặng hả?” Tô Hiển Ngôn bật cười, “Cô nên ăn nhiều chút, thêm chút thịt.” Cằm Trình Tư Miên dựa trên bờ vai của hắn, “Tôi mới không làm vậy, anh có biết nếu mập thật thì rất khó để giảm không.” “Còn nhỏ tuổi đã biết giảm béo?” Tô Hiển Ngôn bình thản nói, “Cho nên cô lớn lên không cao.” “Ai nói tôi lớn lên không cao!” Trình Tư Miên xù lông. “Năm nay cô mười sáu tuổi, nếu không chịu cân đối dinh dưỡng thì chiều cao của cô vẫn cứ như vậy thôi.” Tô Hiển Ngôn trấn định bổ một đao. Trình Tư Miên nghẹn họng, nói thầm, “Xuy, so với ba tôi còn quản nhiều...” Tô Hiển Ngôn đưa tay kéo mở cửa xe, bên miệng tràn qua một tia nhàn nhạt ý cười. Lái xe về nhà, Tô Hiển Ngôn cõng Trình Tư Miên đi vào. Cầm chìa khóa mở cửa, ánh đèn trong phòng khách sáng tỏ. Trình Tư Miên ngước mắt nhìn lại, trong phòng khách trừ bỏ Tra Dịch Quan còn có một người phụ nữ, người phụ nữ kia mặc đồ rất hở hang, yêu khí tận trời. Tô Hiển Ngôn nhìn hai người trong phòng khách một chút, không nói một lời liền cõng Trình Tư Miên trên lầu. “Ôi! Tiểu Miên Miên làm sao vậy?” Tra Dịch Quan vội vàng chạy tới xem. Trình Tư Miên không trả lời vấn đề của hắn, giả vờ suy yếu khẽ nhíu mi đối với hắn, “Tra Dịch Quan, người phụ nữ của mình cũng mang về nhà sao.” “Ách... Kỳ thực là cô ta muốn tới đây, tôi không thể không biết xấu hổ cự tuyệt.” Tra Dịch Quan nhỏ giọng nói, “Cô đến cùng là làm sao vậy.” “Không...” “Dịch Quan, cô em gái nhỏ này làm sao thế?” Người phụ nữ kia từ trên sofa đứng lên, ánh mắt có thâm ý di chuyển ở trên người Tô Hiển Ngôn với Trình Tư Miên, cuối cùng dừng lại ở trên người Tô Hiển Ngôn, ánh mắt tràn đầy kinh diễm. Trình Tư Miên nhìn cô ta một cái, sắc mặt có chút trầm xuống, cô không thích loại phụ nữ đầy yêu khí này dùng cái loại ánh mắt tàn sát bừa bãi nhìn Tô Hiển Ngôn. “Thân thể cô ấy có chút không thoải mái, tôi cõng cô ấylên lầu.” Tô Hiển Ngôn nói. “Ôi, được, có cần giúp gì không.” Tra Dịch Quan vội hỏi. “Không cần.” “Sắc mặt em gái trắng như vậy khẳng định rất không thoải mái đi, anh đẹp trai, bằng không để tôi tới chăm sóc đi, mấy người đều là bạn của Dịch Quan, vậy thì cũng là bạn của tôi nha.” Người phụ nữ kia rất không khách khí tiến đến bên cạnh Tô Hiển Ngôn. Mùi nước hoa trên người cô ta quá nặng, Trình Tư Miên nhìn thấy Tô Hiển Ngôn khẽ cau mày. Tay cô ta giữ lấy tay Trình Tư Miên, “Tôi đến tôi đến, đều là phụ nữ, tôi sẽ chăm sóc cẩn thận.” “Cút ngay.” Cô ta ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Trình Tư Miên. Người phía sau nhìn qua giống như cô gái nhỏ mềm mại yếu, nhìn trong mắt cô ấy có thể nói hai chữ này, ngoan ngoãn lại có chút dễ gần. Mặt Trình Tư Miên trắng bạch, tức giận nói, “Tra Dịch Quan, có thể kết giao bạn bè có mức độ vừa phải được hay không.” Ý như lời, chơi đàn bà có thể biết chọn một chút hay không? Cô ả tràn đầy yêu khí kia nhất thời không nghe hiểu rõ, chỉ ủy khuất nhìn Tra Dịch Quan. Tra Dịch Quan khụ một tiếng, “Ách, Ny Ny a, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn đi.” Cô gái tên Ny Ny không vừa ý, “Không phải đã nói đến nhà anh chơi sao.” “Ai nha, chúng ta đi ra càng có nhiều thứ để chơi không phải sao.” Trình Tư Miên trợn trừng mắt. Tô Hiển Ngôn nâng Trình Tư Miên lên một chút, mặc kệ hai người này, mang theo Trình Tư Miên chạy lên lầu. “Dịch Quan, đây là bạn cùng phòng trong miệng anh hả, thật sự rất đẹp trai nha.” Ánh mắt Ny Ny còn trên người Tô Hiển Ngôn đang rời đi, vừa rồi lần đầu nhìn thấy hắn mắt cô ta liền không thể rời đi, khí chất của người đàn ông này cũng quá xuất chúng rồi. “Thế nào, so với tôi đẹp trai hơn, hử?” Tra Dịch Quan ngả ngớn ngoéo cằm của cô ta một cái. “Làm sao có thể.” Cô ta cười duyên, “Bất quá Dịch Quan a, cô gái nhỏ vừa rồi là ai a, nơi này là nơi mấy người đàn ông các ngươi ở, vì sao lại có một cô gái a.” “Ai nha, việc này không quan trọng, chúng ta đi chơi.” “Ôi ôi, sẽ không phải là bạn gái nhỏ của người bạn cùng phòng kia đi? Khẩu vị của người bạn cùng phòng kia non nớt như vậy hả.” Cô ta vui đùa nói. Tra Dịch Quan tươi cười cứng đờ, “Cô nói cái gì.” “Bất quá cũng chỉ là chơi đùa cô gái nhỏ kia thôi, hắn cũng rất có ý tứ.” Cô ta cũng không ý thức được Tra Dịch Quan thay đổi sắc mặt, nói tiếp, “Có điều vừa rồi, hai người kia cũng có thể rất yêu nhau, không hiểu vì sao cảm thấy có chút hợp nhau...” “Cút.” “...” “Cút đi.” “Dịch, Dịch Quan.” Cô ta sửng sốt, không biết người đàn ông này làm sao lại thay đổi thất thường. “Hôm nay đại gia ta đột nhiên không có tâm tình đi chơi với cô, đi thong thả không tiễn.” Tra Dịch Quan lạnh mặt nói. “Anh! Tra Dịch Quan!” “Cút cút cút... Thật sự là đáng ghét.” Cuối cùng người phụ nữ kia cũng hùng hùng hổ hổ đi rồi, Tra Dịch Quan hừ hừ, cái gì vậy, miệng không sạch sẽ, Hiển Ngôn nhà hắn cùng Tiểu Miên Miên có thể bị nói xấu như vậy sao?! Còn có rất yêu?Rất hợp nhau? Hợp cái gì mà hợp? Có bệnh mà! Tô Hiển Ngôn đem Trình Tư Miên đặt trên giường, thay cô đắp chăn. “Còn khó chịu không?” “Hiện tại tốt một chút.” “Ừ, vậy cô nghỉ ngơi trước, có vấn đề gì thì gọi tôi.” “Ừ...” Tô Hiển Ngôn đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài, đi rồi một bước cánh tay lại bị kéo lại. Hắn cúi mắt nhìn lại, một đôi tay trắng nõn từ trong chăn đưa ra cầm chặt tay hắn. Hắn nghiêng mắt, dường như đang hỏi nhìn về phía cô. Trình Tư Miên cũng ngây ngẩn cả người, cô cũng không biết mình giữ chặt tay hắn để làm chi, chỉ là trong nháy mắt kia, có chút không muốn hắn đi mà thôi, “Không, không có việc gì.” “Ngoan ngoãn ngủ một giấc.” “... Được.” Tô Hiển Ngôn đi ra ngoài, quá một hồi lâu, Trình Tư Miên mới chậm chậm rì rì từ trên giường đứng lên, cầm quần áo để tắm rửa cùng băng vệ sinh trốn vào phòng tắm rửa mặt chải đầu. Ngày thứ hai là cuối tuần, người trong nhà tụ họp rất đầy đủ. Giữa trưa, Tra Dịch Quan kêu để hắn trổ tài, bốn người ngồi ở trên bàn ăn cùng nhau ăn cơm. “Trình Tư Miên, sao cô trông yết ớt vậy, cuối tuần mà ngủ đến 10h mới chịu dậy.” Trình Tần vừa ăn sườn vừa cằn nhằn đại tiểu thư không chăm chỉ này trong mắt hắn. Trình Tư Miên đem mặt từ trong bát cơm nâng lên, “Thì bởi vì cuối tuần, cho nên con mới ngủ đến 10h.” “Lười chết con đi, không có việc gì thì ở nhà làm làm việc nhà.” Trình Tần nói, “Như vậy, hôm nay chén liền để con rửa sạch.” Tra Dịch Quan phốc xuy nở nụ cười một tiếng, “Trình Tần, cậu đây là muốn trốn tránh lao động đi, biết rõ hôm nay đến phiên cậu rửa chén...” “Cậu nói cái gì đó, tôi là đang giáo dục cháu gái tôi, cậu đừng nói bậy.” Trình Tần trừng mắt. “Người chú như cậu á, chẳng khác gì cha dượng.” Trình Tư Miên đồng ý gật gật đầu, “Chú, chú so với cha dượng chỉ hơn chứ không kém.” “Hừ! Con còn hùa theo ý hắn nói ta, là ai thu lưu con, là ai...” “Được được được, là chú là chú đều là chú, con rửa còn không được sao.” Trình Tư Miên ghét bỏ nhìn hắn một cái. Trình Tần hừ hừ, “Nói vậy còn xem được.” “Không được.” Tô Hiển Ngôn thình lình mở miệng, “Hôm nay cậu rửa chén đi.” Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều nhìn về phía hắn. Nhất là Trình Tần, vẻ mặt mơ màng, “A? Làm sao vậy?” “Trình Tư Miên, hôm nay đừng đụng nước lạnh.” Tô Hiển Ngôn rất lạnh nhạt nói. Trình Tư Miên ngẩn người, đột nhiên nhớ tới hoàn cảnh của mình, hình như là có chút không tiện, nhưng kỳ thực... Cũng chỉ là một chút mà thôi, vậy mà hắn lại còn có thể quan tâm đến cô. “Làm sao lại như vậy.” Trình Tần bỏ chiếc đũa xuống, “Vì sao lại không thể đụng vào nước lạnh.” Tô Hiển Ngôn không trả lời hắn, gắp một đũa thức ăn mới nói, “Tuần này nếu có ăn cơm đều do cậu rửa chén, đừng phá hỏng quy định.” “Chính là như vậy.” Tra Dịch Quan đồng ý nói, “Chúng ta đây chính là thay phiên nhau, Trình Tần, đừng nghĩ được rảnh rỗi.” Trong lòng Trình Tư Miên ngọt như mật, rất nhu thuận nói, “Chú, chúng ta cũng đừng phá vỡ quy định, liền xếp tuần sau con rửa chén là được rồi.” “Cậu, các cậu... Cảm thấy chỉ có mình ta là người xấu đi!!!” Cũng không phải như vậy sao. Trình Tư Miên vụng trộm nhìn Tô Hiển Ngôn một chút, trên mặt người kia mang theo nhàn nhạt tươi cười, giống như vừa rồi chỉ đang làm một chuyện rất bình thường mà thôi. Thế nhưng cô rất vui vẻ, hắn ôn nhu với cô một chút, cô cũng cảm thấy ấm áp vui vẻ rất nhiều. Trường học yêu cầu toàn bộ học sinh mua trang phục vận động, vì thế cần giao tiền. Trước kia việc này chỉ là chuyện nhỏ, Trình Tư Miên đương nhiên không quan tâm, bởi vì bất quá chỉ là một chút tiền mà thôi. Nhưng hiện tại, một chút tiền mua trang phục vận động cô cũng không có. Thời gian nghỉ trưa, Trình Tư Miên gọi điện cho Trình Tần, nói buổi chiều trường học bắt giao tiền, Trình Tần lại đang vội vàng làm việc, nên nói thẳng, “Con đến công ty chú đi, chú đưa tiền cho con.” “Công ty ở đâu.” “Gần trường học của con, con gọi xe đi, nói ev thì người ta sẽ biết.” “A, vậy con lập tức đi.” Trình Tư Miên cúp điện thoại liền ra cổng trường bắt xe, công ty cách trường học quả thật rất gần, hơn mười phút liền đến. Trình Tư Miên thanh toán tiền rồi đi vào đại sảnh, công ty không rất lớn, nhưng là thiết kế mặt tiền, khoa học kỹ thuật đều rất thời thượng. “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?.” Cô gái xinh đẹp đứng trước bàn lễ tân mỉm cười thỏa đáng hỏi. “Tôi tìm Trình Tần.” “Trình tổng a, cô có hẹn trước không a?” “Không có.” “Như vậy, không có hẹn trước thì không được nha.” “Cô giúp tôi thông báo với hắn, hắn sẽ đi ra.” Cô gái đứng trước bàn lễ tân hồ nghi nhìn nhìn cô gái nhỏ trước mắt. Nhìn qua giống như học sinh trung học, nhưng khẩu khí nói chuyện lại rất lão luyện. Là người quen của Trình tổng sao? Trước kia chưa thấy qua bao giờ. “Cô ngẩn người làm gì?” Trình Tư Miên kỳ quái nhìn cô một cái, “Phiền toái nhanh một chút, tôi đang vội.” Cô gái lễ tân có chút nghẹn họng, vừa muốn cầm lấy điện thoại thông báo cho trợ lý thì vừa vặn thấy Tô Hiển Ngôn từ ngoài cửa tiến vào, cô vội vã khẽ gật đầu nói, “Tô tổng.” Cô gái lễ tân nhìn thấy hắn đối với mình cười nhẹ, sau đó ánh mắt dừng lại trên người cô học sinh nhỏ kia. Cô vội vã nói, “Tô tổng, vị tiểu thư này nói đến tìm Trình tổng.” Trình Tư Miên quay đầu cũng thấy được Tô Hiển Ngôn, cô dựa ở phía trước bàn lễ tân, trong mắt nhiễm lên ý cười, “Tô tổng a, tôi đến tìm Trình Tần.” Tô Hiển Ngôn đi đến phía trước cô, từ trên cao nhìn xuống. Đột nhiên nâng tay gõ gõ cái trán của cô, “Đang trong thời gian lên lớp sao lại chạy đến đây.” Trình Tư Miên bĩu môi, “Trường học bắt giao tiền, tôi liền đến đây tìm người đòi tiền.” Tô Hiển Ngôn hơi nhíu mày, “Vì sao không gọi điện cho Trình Tần.” “Còn chưa kịp gọi, đã bị chị gái này ngăn lại.” Cô gái lễ tân xấu hổ cười cười, “Tô tổng, tôi...” “Không có việc gì.” Tô Hiển Ngôn nói, “Về sau cô ấy tới thì trực tiếp cho cô ấy đi vào là được.” “Vâng.” Cô gái lễ tân tò mò nhìn Trình Tư Miên, ai vậy a, cùng Tô tổng thân mật như vậy... “Trình Tư Miên, cùng tôi vào đi.” Tô Hiển Ngôn nói. Trình Tư Miên liền vội đuổi theo Tô Hiển Ngôn, “Được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]