Cao Hiên tự nghĩ, có lẽ chẳng có ai đợi chờ cái chết một cách thảnh thơi như Tiêu Ý Nhã.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ chưa tròn 22 tuổi, vẫn chưa học xong đại học.
Luận văn tiến sĩ cũng vẫn đang dang dở...
Suy cho cùng, Ý Nhã cũng mới là một cô bé vẫn chưa kịp trưởng thành.
Nhưng lại phải chịu qua những nỗi đau tồi tệ nhất.
Ý Nhã nói rằng, chỉ khi yêu ai đó thật lòng, chúng ta mới hiểu được sức tàn phá khủng khiếp của tình yêu. Mới hiểu được cảm giác bất lực khi trong lòng người kia không có mình.
Cao Hiên từng hỏi cô.
- Tại sao lại yêu Nhậm Phục đến vậy?
Ý Nhã không trả lời. Làm gì có ai hiểu được vì sao lại yêu một người cơ chứ. Yêu là yêu thôi, từng lời nói, từng khoảnh khắc, từng kỉ niệm... Bởi vì cả đời cô luôn chạy theo sau Hàn Nhậm Phục, một tiếng Hàn ca, hai tiếng cùng Hàn ca...
Tầm mắt chỉ có hắn, mà trong lòng cũng vậy.
Cao Hiên lại hỏi.
- Vậy em đã buông tay chưa?
Ý Nhã cười rất tươi, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.
- Em vẫn yêu anh ấy, nhưng sẽ không còn thích nữa.
Vẫn yêu, nhưng sẽ không còn thích nữa...
Có lẽ là do cô gái ấy mệt rồi, chạy theo không nổi nữa.
Cũng có lẽ là do cô ấy sắp rời đi, đến một nơi rất xa. Nơi chỉ có một Tiêu Ý Nhã xinh đẹp rực rỡ, mặc chiếc váy công chúa mà mình thích nhất, chạy nhảy dưới những vì sao...
***
Bùi Hữu Minh chấp nhận yêu cầu của Tiêu Ý Nhã, đến tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-nham-phuc-hoi-han-da-muon/245673/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.