- Hôm nay ngươi sẽ rời khỏi học đường Lộc Sơn, ta còn nhớ rõ năm năm trước ta hỏi ngươi, tại sao muốn đọc sách, ngươi nói là để đọc càng nhiều sách! Nếu như hôm nay ta hỏi lại ngươi vấn đề này, ngươi sẽ trả lời thế nào?Diêu Đỉnh nói rất chậm, trong đôi mắt già nua mang theo vẻ mong đợi.
Lý Diên Khánh không trả lời, vấn đề này hắn vẫn luôn suy nghĩ, nhưng đến giờ cũng không nghĩ ra một đáp án hoàn chỉnh.
Hắn hi vọng có thể thi đậu Tiến sĩ, hoàn thành giấc mơ tha thiết của người đọc sách là tên đề bảng vàng, thực hiện tâm nguyện nhiều năm của phụ thân và sư phụ.
Hắn cũng hi vọng thể góp một phần lực lượng của mình vào thời đại tai nạn sắp tới.- Đây đều là chuyện hắn muốn làm, nhưng lại không hoàn toàn, giống như từng mảnh hình ghép, chúng chỉ là một mảnh trong đó, nhưng lại không biểu hiện ra toàn cảnh.
Bản thân Lý Diên Khánh cũng không rõ toàn cảnh là gì?Trầm mặc thật lâu, Lý Diên Khánh cúi đầu xuống, áy náy nói:- Sư phụ, chính ta cũng không biết!Diêu Đỉnh không thất vọng, đôi mắt y bắt đầu lóe ra một tia sáng, nếp nhăn trên mặt để lộ ra nụ cười:- Thật ra đây chính là đáp an ta muốn.Lý Diên Khánh khẽ giật mình, không rõ vì sao sư phụ nói như vậy.
Diêu Đỉnh kéo tay hắn chậm rãi nói:- Trấn Lộc Sơn chỉ là một sơn cốc nho nhỏ, khi ngươi đi ra khỏi sơn cốc, sẽ thấy núi lớn trắng ngần liên miên bất tận, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2510155/chuong-94.html