Bọn họ ngồi xuống gần cửa sổ tầng hai, Lý Văn Quý cười híp mắt rót cho Lý Diên Khánh một chén rượu:- Khánh nhi, chúng ta đã gần ba năm không gặp rồi!Lý Diên Khánh bỗng có cảm giấy, mấy năm nay hắn sống bình tĩnh như vậy, có phải cũng bởi vì Lý Văn Quý dọn tới huyện thành, không ở tại trấn Lộc Sơn hay không?Lý Văn Quý thấy Lý Diên Khánh không trả lời mình, lại cười hỏi:- Cha ngươi ở An Dương thân thể vẫn khỏe chứ?- Ta ơn tộc tổ quan tâm, cha ta thân thể vẫn khỏe.- Vậy thì tốt rồi!Lý Văn Quý uống chén rượu, liền chậm rãi nói:- Vài chục năm nay, trải nghiệm lớn nhất của, ta là tộc nhân trợ giúp lẫn nhau, gia tộc mới có thể phát triển thịnh vượng, không biết Khánh nhi có phủ nhận điểm này?Bản thân lời này không sai, nhưng phải xem nói ở trường học nào.
Giống như bây giờ, Lý Diên Khánh nhìn Lý Bảo Nhi ngồi bên cạnh tổ phụ, tiểu tử này là một học sinh kém nhất trong số các học sinh ở học đường Lộc Sơn, mắt thấy ngày mai sẽ thi huyện, Lý Văn Quý lại nói tộc nhân phải giúp đỡ nhau, lời này có ý gì?Lý Diên Khánh gật đầu, miễn cưỡng công nhận lời này của gã.Lý Văn Quý mừng thầm trong lòng, liền vuốt ve sờ đầu cháu trai:- Ngày mai sẽ thi huyện, ta rất lo lắng Bảo Nhi, Khánh nhi cũng biết tình hình của hắn, nói thật, ta thực sự không biết làm gì!- Cái này không khó lắm!Lý Diên Khánh cười nói.Lý Văn Quý biết ý của Lý Diên Khánh, liền nói:- Biện pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2510154/chuong-95.html