Nói xong, nàng nâng hũ và bát sứ thô trong tay, Lý Diên Khánh cười nói:- A thẩm trở về nghỉ ngơi đi! Chúng ta đi đưa nước cho Nhạc ca nhi.Diêu thị do dự một chút liền đáp ứng:- Vậy cũng được!- A thẩm, chúng ta đi đây.Lý Diên Khánh nhận cái hũ, liền cùng Thang Hoài đi tới ruộng đồng phía xa.
Diêu thị nhìn họ chạy đi, cười lắc đầu, liền quay người về nhà.- Ngũ Lang, ngươi đi cùng Khánh ca nhi bọn họ đi! Ngày mai rồi tiếp tục.Nhạc Hòa phụ thân của Nhạc Phi lau mồ hôi trên trán, hô với con trai đang đào mương ở xa.Năm nay Nhạc Hòa mua mười mẫu ruộng cạn hoang vu, mấy ngày nay thời tiết tốt, con trai cũng ở nhà, gã liền nắm thời gian thâm canh đất đai một lượt, để phơi nó hơn nửa năm, mùa thu có thể trồng lúa mì.Nhạc gia có một con trâu lớn, cày ruộng không tốn sức, phiền phức chính là đào mương.
Họ cần đào một chiếc mương, nối tới mương tưới gần đó, như vậy mới có thể dẫn nước tới, nhưng mương nước gần nhất cũng ở bên ngoài mười trượng.Nhạc Phi nhìn sắc trời một chút, liền nói với Lý Diên Khánh đào mương giúp gã:- Dù sao đêm nay cũng đào không xong, chúng ta thu dọn một chút thôi!Lý Diên Khánh mở rộng cánh tay cười nói:- Thể lực vẫn còn, chỉ là cánh tay hơi mỏi.Hai người chạy tới bò sông rửa mặt, thu dọn một chút, liền cùng nhau đi tới nhà Vương Quý.Quả nhiên không ngoài dự liêu của Thang Hoài, vừa vào cửa, Vương Quý liền ấp úng nói với Lý Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mon-kieu-si/2509741/chuong-107.html