Chương trước
Chương sau



Dựa theo quy định của triều đình, chỉ được phép mở đề thi ra trước khi kỳ thi chính thức bắt đầu, và nghi thức này phải được thực hiện trước sự chứng kiến của Tri Châu, Thông Phán.

Nếu phát hiện đề thi đã bị mở ra từ trước thì cả đề thi coi như không còn hiệu lực.Đề thi được khóa trong một chiếc tủ sắt lớn, hôm qua vừa được quân đội áp giải tới đây, có hai cái chìa khóa, một cái nằm trong tay quan chủ khảo, cái còn lại nằm trong tay quan áp giải; phải đồng thời dùng hai chiếc chìa khóa này mới có thể mở khóa tủ sắt.Âu Dương Tuần nhìn đồng hồ cát, mở miệng nói:- Đã tới giờ rồi, mở khóa đi!Ông và quan áp giải đồng thời tra chìa khóa vào ổ, mở khóa sắt ra, trong tủ sắt là bốn rương sơn son cỡ nhỏ làm từ gỗ lim.

Âu Dương Tuần nói với mọi người:- Trong bốn chiếc rương này chính là đề thi của bốn môn, mời mọi người qua xem.Trọng đại đường từ đầu tới cuối lặng ngắt như tờ, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, mấy giám thị ôm bốn chiếc rương gỗ cho mọi người cùng xem.


Giấy niêm phong phía trên vẫn còn nguyên vẹn, quan viên lần lượt kí tên nghiệm chứng trên sổ.Âu Dương Tuần lấy chiếc rương gỗ đầu tiên ra, đây là đề thi của môn thi hôm nay, ba rương gỗ lim khác được đặt trở về chỗ cũ, ông cùng quan áp giải lập tức khóa tủ sắt lại, binh sĩ đặt tủ sắt vào mật thất, khóa chặt cửa.Bốn binh sĩ đứng gác tại cửa ra vào mật thất.Thông Phán Giả Thuyên kìm lòng không đậu nhìn nhìn mật thất, quá mức nghiêm ngặt, đến giọt nước cũng không lọt qua được, khả năng trộm đề thi thành công gần như bằng không, xem ra chỉ có thể nghĩ cách lúc cuộc thi diễn ra mà thôi.Âu Dương Tuần ôm quyền nói cảm ơn với các quan viên:- Cảm ơn mọi người đã tới tham gia nghi thức mở đề, từ giờ trở đi, Viện Thẩm Quyển sẽ chính thức bị khóa lại, hẹn gặp lại mọi người sau khi yết bảng (có kết quả thi) !Đám người đồng thanh đáp lễ, cười nói:- Vì để tuyển chọn người tài cho Tương Châu, khiến Âu Dương học sĩ và các vị quan chấm thi rồi!Đám quan viên xuống lầu rời khỏi Viện Thẩm Quyển; quan viên vừa rời đi, cửa lớn của viện Thẩm Quyển lập tức được đóng lại, bên ngoài có mười mấy binh sĩ đứng gác.

Từ giờ tới lúc yết bảng, cửa lớn tuyệt đối không được phép mở ra.Đương nhiên đây chỉ là quy định về hình thức, mọi thứ đều có ngoại lệ, thỉnh thoảng cửa phụ của Viện Thẩm Quyển sẽ mở ra, ví dụ như để quan giám thị tới lấy đề thi mỗi sáng sớm, ngoài ra, quan chấm thi cũng chẳng phải thần tiên, bọn họ cũng phải ăn uống, cũng phải ngủ nghỉ, cũng phải thay quần áo tắm rửa chứ? Vậy nên sẽ có người chuyên phụ trách việc đưa đồ ăn thức uống, chăn đệm và quần áo sạch sẽ tới cho bọn họ.

Tuổi tác quan phó chủ khảo Quách Bách Tụng đã cao, cần chăm sóc cẩn thận, thỉnh thoảng người nhà sẽ tới đưa thuốc cho lão ta nữa.Chính bởi vì đủ kiểu ngoại lệ này mà chế độ khoa cử thoạt nhìn cực kỳ nghiêm ngặt lại xuất hiện lỗ hổng khó lòng tưởng tượng được.…Lý Diên Khánh đã tiến vào phòng thi của mình, phòng thi cực kỳ nhỏ hẹp, rộng cùng lắm một mét, dài hai mét, phía trên hai vách tường là mái hiên làm từ gạch ngói, dưới mái hiên có hai ván gỗ một dài một ngắn, ngoài ra còn có một chiếc ghế, một cái bàn, lúc ngủ chỉ cần rút ván gỗ dài ra là có thể làm thành một chiếc giường nhỏ.

Từ giờ trở đi, bọn họ phải vượt qua bảy ngày, ba đêm đằng đẵng trong căn phòng nhỏ bé này.Kỳ thi Châu nghiêm ngặt hơn kỳ thi Huyện trước đó nhiều, các điều luật chặt chẽ như sắt, không có chỗ dàn xếp.Việc đầu tiên sau khi tiến vào phòng là kiểm tra bút giấy các loại, trong mỗi căn phòng đều có một chiếc giỏ nhỏ được treo trên tường, bên trong giỏ là bút, mực, nghiên mực, một cây nến, một bộ đá đánh lửa, một hồ lô đựng nước sạch, một lọ hồ dán, về phần nước uống, giờ nghỉ giữa trưa sẽ có binh sĩ mang trà tới.Nói chung, trong một ngõ nhỏ có quan giám thị và hai quân sĩ phụ trách trông coi, mỗi người làm phần việc của mình.


Giám thị sẽ không dẫn ngươi đi nhà xí, binh sĩ cũng sẽ không thu bài thi của ngươi.Một khi sĩ tử tiến vào phòng thi của mình thì không ai quan tâm tới bọn họ nữa, bọn họ tự do hoạt động trong phòng thi của mình, thích ngủ thì ngủ, thích ăn thì ăn, chỉ cần không ảnh hưởng tới người khác, bọn họ muốn làm gì cũng được.Lúc này, sát vách truyền tới tiếng rên rỉ đầy đau khổ của tên Trịnh mập:- Căn phòng này chật quá, ngột ngạt chết ta mất!Trong lòng Lý Diên Khánh có chút thương hại gã, phải thi tận bảy ngày ba đêm, không biết tên Trịnh mập này có chịu được không nhỉ?Vẫn còn sớm, bên ngoài bầu trời vẫn tối đen như mực, trong ngõ nhỏ có thắp mấy ngọn đèn lồng, lờ mờ có thể nhìn thấy đồ đạc trong phòng.

Lý Diên Khánh lấy nghiên mực ra, chỉ thấy nghiên mực đã bị mài đến bóng loáng nhẵn nhụi, bên trong nghiên mực đầy vết cáu bẩn, tựa như cao nguyên Hoàng Thổ bị nước suối nước sông mài mòn mấy trăm năm vậy, đầy những khe rãnh, chẳng biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.Hắn đổ chút nước vào trong nghiên mực, bắt đầu chầm chậm mài mực, để giúp cõi lòng bình tĩnh chút ít, hắn muốn bản thân ở trong trạng thái tốt nhất.Lúc này, phía xa xa vang lên tiếng sấm rền, điều này khiến Lý Diên Khánh giật mình, chẳng lẽ trời sắp mưa ư? Trời mưa là điều tối kị khi thi khoa cử, phòng thi không có rèm cửa, gió táp mưa sa, bài thi rất dễ bị ướt.

Ơ không đúng! Hôm qua sao sáng đầy trời, hẳn là mấy ngày sau đều nắng ráo mới đúng, sao lại mưa được chứ?Hắn lắng tai nghe lại, thì thấy tiếng sấm không ngừng rền vang nhưng không hề có sét, Lý Diên Khánh dán sát tai vào tường phòng, không khỏi nở nụ cười.

Đó không phải tiếng sấm rền, mà là tiếng ngáy của tên Trịnh mập sát vách, thế mà giống hệt như tiếng sấm rền gió cuốn, thế mà tên nhóc này ngủ mất tiêu rồi! Lý Diên Khánh phục gã luôn, rất nhiều người lo lắng đến mức thức trắng đêm, thế mà gã có thể ngủ ngon như không ngay ở trường thi.Tiếng ngáy của Trịnh mập quá lớn, rốt cuộc cũng khiến giám thị chú ý tới, chọc chọc roi gỗ lên mặt gã mấy lần, Trịnh mập mới choàng tỉnh, hỏi với vẻ đầy ngây thơ:- Ơ! Sắp… sắp ăn cơm hả?Lý Diên Khánh ở sát phách xém chút là phụt cười thành tiếng luôn, hắn mím chặt môi, chỉ sợ bật cười thành tiếng.


Quan giám thị dở khóc dở cười, trách móc gã:- Sắp thi tới nơi rồi, không được ngủ nữa!Lúc này Trịnh mập mới hiểu tình hình, vội vàng dùng giỏ che khuất mặt, tỏ vẻ vô cùng ngượng ngùng, giám thị kệ gã luôn, sau đó quay sang lườm Lý Diên Khánh một cái:- Không được nhìn ngó lung tung!Giám thị rảo bước rời khỏi đó, Trịnh mập hạ giọng nói:- Lý hiền đệ, thi xong ta mời đệ tới Trịnh phúc lâu ăn thịt heo quay, còn cả chân giò nướng thơm phức nữa, lần thi này phiền đệ lượng thứ chút nhé.Lý Diên Khánh không biết những lời này của gã có ý gì, nên ậm ừ đồng ý, lòng lại nghĩ thầm:- Chẳng lẽ tên nhóc này muốn mình giúp gã gian lận hả? !Chân trời lóe lên từng tia nắng màu sáng bạc, ánh nắng ban mai bao trùm cả trường thi, lúc này, trên lầu ba của Lầu Khuyến Học phía xa xa truyền tới vân bảng lần thứ nhất, thời gian thi khoa cử rốt cuộc đã tới rồi.Hôm nay thi gộp “Luận Ngữ” và “Mạnh Tử”, bao gồm ba trang giấy thi đáp đề, ba trang giấy nháp và một tờ giấy dán tên, có tất cả bảy tờ giấy.

Tới lúc nộp bài thi không được phép thiếu bất cứ trang nào, nếu không sẽ trực tiếp bị phán bài thi không qua luôn..



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.