Mùng một đầu năm, trong nhà ai nấy đều dậy trễ một chút, bởi vì đêm qua xảy ra chuyện, nhưng không ai dám nhắc đến. Bây giờ các phòng đều tập trung trước từ đường để dâng hương. Trong số nữ quyến cũng chỉ có lão phu nhân và các chính thê mới được vào dâng hương, còn lại đều ở ngoài quỳ ba lạy.
Hàn thị mỗi năm đến ngày này đều không thoải mái, là kế thê, đứng trước bài vị vợ cả cũng cúi đầu như thiếp thất, tư vị này Hàn thị nuốt không trôi, thật nghẹn trong cuống họng. Liếc nhìn phía ngoài, Phùng Gia Hảo phải xếp sau Gia Hỷ, lòng của Hàn thị lại cuộn lên vị đắng, nếu như năm đó dứt khoác hơn, thì Gia Hỷ làm sao sống được đến hôm nay!
Phùng Gia Hòa gương mặt tái nhợt, di nương nàng ta bị đưa đến ni tự, nàng ta nên mừng mới đúng, di nương cũng chỉ một nửa chủ tử, nói trắng ra vẫn là nô tì, cái tội ô nhục này không bị đánh chết đã là may mắn, nàng ta bày ra bộ dạng thảm hại đó trong ngày đầu năm, có thể mua được chút tâm của Đại lão gia, nhưng lại khiến lão phu nhân chán ghét.
Quay lại viện lão phu nhân, bây giờ trời cũng đã trưa, trong viện ăn hạt dưa nói cười khúc khích, lão phu nhân lần lượt gọi cháu trai cháu gái đến nhận lì xì, ngoài một bao tiền đỏ thắm, thì dòng đích đều nhận được vòng tay tơ vàng, bạch ngọc hay văn phòng tứ bảo cho các thiếu gia. Mỗi năm Phùng Gia Hòa tuy là thứ xuất nhưng phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217826/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.