Tận đến mùng mười, khi không khí năm mới đã dần nhạt, ngoại ô kinh thành, mấy nhà điền canh đã ra đồng làm việc, thì Gia Hỷ mới nhìn thấy Ngũ gia, kỳ thực, nàng cũng không quan tâm người này lắm, nàng xuyên qua thân mình lo chưa xong, sao còn tâm tư để ý đến người khác. Có điều, khi thấy Ngũ gia trong vườn đào thổi tiêu, nàng có chút thụ cảm.
Gia Hỷ chậm rãi đem tà áo phất phơ đến:
- Ngũ thúc!
Ngũ gia quay người lại, dưới ánh nắng nhạt nhòa, ngũ quan hắn hiện rõ, đẹp như tạc tượng. Gia Hỷ thầm xuýt xoa, Đại Quốc quả không thiếu mỹ nam. Một Liên Thành Hầu anh tuấn kiêu ngạo khí chất ngất trời, một Triệu Tử Đoạn u luyến mỹ lệ không rõ nam nữ, lại một Ngũ gia thanh tao ưu nhã, quả thật xuyên về cổ đại nàng có một màn đã mắt.
- Đại tỉ nhi sớm như vậy đã ra vườn?
Gia Hỷ bước vào tiểu đình, Ngũ gia cũng đi theo, nàng cười khỏa lấp:
- Vốn cháu gái định hôm nay lên Linh Sơn tự, nào ngờ xe ngựa trong phủ bị hỏng, mẫu thân cùng mấy vị muội muội đã ra ngoài. Cháu gái đành đi dạo giết thời giờ.
Ngũ gia cười, xán lạn như nắng xuân:
- Hàn thị bao năm vẫn thế, không dung nổi hạt cát trong mắt. Hôm nay Thịnh Vương lên núi!
Gia Hỷ đong đưa mũi hài, hóa ra là vậy, nàng cũng không màn hôn sự này, Hàn thị muốn nàng ở nhà nàng cũng không nên đi làm gì cho rước bực. Ngũ gia mới hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217824/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.