Hoàn Nhan Viên Hạo không chút ngạc nhiên, vòng qua khỏi án thư cho từng lá trà vào ấm:
- Cũng không còn nóng, bản Vương giúp ngươi pha lại!
Triệu Tử Đoạn càng nghe càng thấy hổ thẹn, nghẹn ngào thốt lên:
- Vương gia!
Thời gian chậm rãi từng khắc một, rất lâu sau trà mới pha xong, thơm lừng nghi ngút khói, Hoàn Nhan Viên Hạo tự nhiên hớp một ngụm:
- Bản Vương sẽ vì Hiên thị mà hạ thủ với ngươi sao?
Triệu Tử Đoạn thập phần kinh ngạc:
- Chủ nhân, người đã biết!
- Bản Vương vô tình đến tìm ngươi...không muốn phá vỡ cảnh xuân...
Triệu Tử Đoạn lặng người, tâm tư biến chuyển đủ loại cảm xúc. Đột ngột rút trường kiếm đeo bên hông ra hết sức bình sinh đâm mạnh vào hạ bộ. Tách trà trong tay Thành Vương thoáng chốc bay đến, va vào cổ tay Triệu Tử Đoạn khiến lưỡi kiếm chệch hướng găm sâu xuống mặt sàn.
Gương mặt Triệu Tử Đoạn vốn đã trắng, lại càng thêm bệch bạc. Thành Vương lạnh giọng:
- Nghĩ quẩn! Muốn tự cung? Bản Vương nếu thật sự để ngươi trở thành hoạn quan, ngươi liền không còn là nam nhân từ lâu rồi!
Triệu Tử Đoạn ai oán ngước lên, đôi mắt hẹp dài lưu ly chuyển động, môi đỏ tựa máu khó nhọc đáp lời:
- Chủ nhân, thuộc hạ không còn mặt mũi đối diện với người!
Thành Hầu ngồi lên bàn gỗ, thản nhiên kể chuyện:
- Năm xưa trong cung có một Thục phi họ La, người này là muội muội của La Đại Tướng quân, khai quốc công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217658/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.