Đại Hoàng tử dù gì cũng là nhi tử duy nhất của Hòa Hiếu Thánh Đức Hoàng Hậu đã tạ thế, họ Vương vẫn là Hầu tước, Vương Kỳ Hầu trước là Tể tướng, từng nâng đỡ không biết bao nhiêu người. Thế nên ngay khi Đại Hoàng tử bị tước bỏ trữ vị, giam vào thiên lao, liền một phần Kỳ Châu cùng Đông Châu dâng binh tạo sức ép.
Kỳ Châu có kỵ binh cực kì tinh nhuệ, là của Dịch Tướng quân huấn luyện chỉ huy, trong khi đó Đông Châu ven biển, thủy binh với hàng trăm tàu chiến dọc theo Thần Giang tiến nhanh về kinh thành do Phù Đô Đốc dẫn đầu. Tất cả đều vì lý do muốn thẩm định lại án oan Đại Hoàng tử.
Đây là chuyện Vĩnh Nguyên Đế đã định liệu từ trước, nên liền phái Tương Đại Nguyên Soái cầm binh cách Thần Đô ba trăm dặm chặn đón, coi như tiếp đãi. Tướng quân cho binh lính hành quân có thể tạm chấp nhận được, nhưng một khi để chạm vó ngựa đến kinh thành liền bị khép tội mưu phản, do đó ba đội quân gặp nhau đều hạ trại dọc dòng Thần Giang, gầm ghè ngày đêm.
Thịnh Vương phủ.
Hạ tuần tháng sáu, nắng như đổ lửa, trong khách phòng lại bày vô số bồn băng tỏa hơi lạnh dìu dịu. Thịnh Vương tử y nhạt màu, mắt phượng thản nhiên nhìn xuống người đang bẩm báo.
Đó là một trung niên nhân sĩ họ Đậu, từng là thầy dạy Thịnh Vương từ khi lập phủ, người này ngồi trên xe lăn, hai chân cụt đến tận đùi, nhưng gương mặt dữ tợn cùng bộ râu quai nón lại tạo ra cảm giác cực kì đối lập:
- Điện hạ, phản binh đến Thần Đô đối với chúng ta không những vô hại mà còn có lợi!
Thịnh Vương gật đầu tiếp nhận:
- Quân sư cứ nói!
- Phản binh nương vào danh nghĩa Đại Hoàng tử chịu oan sai mà đến, vậy đích nhắm chính là Thành Vương. Vụ án này, từ đầu đến cuối đều do Thành Vương phụ trách!
Thịnh Vương cảm thấy hợp lý, hướng mắt xuống dưới muốn nghe thêm ý kiến. Bên phải là Đông Tướng quân, bộ binh mười hai phủ hữu Thần Đô. Bên trái là Châu Thế tử, người đại diện cho sự ủng hộ của toàn bộ Châu gia. Đối diện Châu Thế tử chính là Đậu Quân sư - mưu lược gia của Vương phủ cùng Mạt Viện - gia tướng chỉ huy ám vệ quân.
Cuối cùng là Bạch Thực Thần - Hình Bộ Tả Thị lang xuất thân từ Tam Thân Vương phủ, lại là thân huynh của Thịnh Vương phi Bạch Cẩm Chúc. Có điều Bạch Thực Thần vốn không quá thân cận, vì Thành Vương có Thượng Quan Hữu Thị lang Hình Bộ, nên Thịnh Vương mới mở lời với Bạch gia, để Bạch Thực Thần phù trợ mình, Bạch Thực Thần chỉ vừa cập quan, Thịnh Vương liền nhân cơ hội muốn đưa biểu muội gả đến cho hắn!
- Bạch Thị lang, bản Vương muốn nghe ý kiến từ ngươi?
Bạch Thực Thần chấp tay, chậm rãi nói:
- Điện hạ, Dịch Tướng quân tính tình nóng nảy, hành động xốc nổi, kỵ binh vốn là để đối phó với Mạt Quốc, người này lại dám đem ra uy hiếp Hoàng thượng, không thể gọi là sáng suốt mưu lược gì! Ngược lại, Phù Đô Đốc, đem thủy binh cập ngoài xa, bố trí từng hạm đội một, coi như có tính toán, hoặc bên cạnh có quân sư! Tương Đại Nguyên Soái là cữu phụ của Thành Vương, tuyệt đối sẽ vì Thành Vương mà nói đỡ trước mặt hai vị kia. Dịch Tướng quân không quen nghe lời lý lẽ, chắc chắn sẽ nổi nóng với Tương Đại Nguyên Soái. Người chỉ cần đứng giữa châm ngòi, thì Dịch Tướng Quân sẽ mất kiểm soát mà gây họa!
Thịnh Vương hạ tay mời Bạch Thực Thần ngồi xuống, trong lòng có chút khâm phục, coi như không uổng công hắn đem toàn bộ cống vật năm nay đến nói chuyện với Bạch gia. Bạch Cẩm Chúc sắp chết, nhưng vẫn có thể để lại lợi ích vô cùng to lớn.
Những người khác cũng gật đầu tán thành, cứ như vậy liền tiếp tục bàn tính. Đúng lý, chuyện này chỉ cần một Thành Vương đứng ra nhận trách nhiệm, nhưng tình thế hiện tại không có trữ quân, Hoàng tử nào trong lòng cũng bắt đầu có tính toán.
Thịnh Vương cuối cùng chốt hạ:
- Bạch Thị lang, bản Vương giao toàn bộ việc này cho ngươi. Đừng để bản Vương thất vọng!
Bên dòng Thần Giang cách kinh thành ba trăm dặm, cờ hiệu Tương Đại Nguyên Soái đỏ rực uốn lượn, phía kia hoàng kỳ kỵ binh cũng phô trương phập phồng bay cao trong gió mạnh. Thủy binh an an tĩnh tĩnh trên thuyền chiến dọc theo bờ sông, cờ xanh tạo thành một mảng dài đăng đẵng.
Tương Đại Nguyên soái cùng hai mươi nhuệ binh đích thân sang doanh trại Dịch Tướng quân. Trong doanh ồn ào không tưởng, quân lính hát hò bên đống lửa, đang nướng một con bò lớn, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, rượu vứt lăn lóc khắp nơi, thậm chí một ba bốn tên kỵ binh còn bắt cóc từ xóm làng gần đó một dân nữ để giở trò.
Dịch Tướng quân giáp phục sáng loáng, bộ dáng to cao phốp pháp bước ra, ha hả cười:
- Nguyên soái, mạt tướng không kịp tiếp đón từ xa, xin thất lễ!
Tương Đại Nguyên soái mặt không đổi sắc, nụ cười nửa miệng:
- Không sao! Vào trong bàn chuyện!
Dịch Tướng quân gằn giọng, ngồi xuống bàn trà:
- Nguyên soái muốn thuyết khách cho ai? Thành Vương điện hạ hay Đương kim Hoàng thượng!
- Bản soái không làm thuyết khách, chỉ có chút ý khuyên nhủ Tướng quân! Tướng quân trấn giữ biên giới mạn Mạt Quốc, đáng lẽ không nên bỏ đất mà đi...
Dịch Tướng quân hừ lạnh, phát giận mà nói:
- Nguyên soái không cần phải trách cứ mạt tướng như vậy! Triều chính đang loạn, Thái tử hàm oan, mạt tướng sao có thể ăn no ngủ kĩ nơi biên cương!
Tương Đại Nguyên soái cau hàng mày đậm:
- Đại Hoàng tử tham ô quốc khố, ăn chặn thuế muối khiến bá tánh lầm than! Chứng cứ rõ ràng sao có thể nói là hàm oan? Tướng quân không tin vào thánh chỉ Hoàng thượng?
Dịch Tướng quân đưa tay tiễn khách, mặt bừng bừng đỏ:
- Hoàng thượng có thể bị kẻ dưới che mắt, vụ án thuế muối không thông qua Hình bộ, do Thành Vương đảm nhận, làm sao chắc chắn Thành Vương không có ý mưu phản? Nguyên soái không cần nói nữa! Tiễn khách!
Tương Đại Nguyên Soái thấy người này không muốn nghe lý lẽ, cả giận mà ra về. Trong lòng chuẩn bị sách lược đối phó.
Cũng trong đêm đó, trên chiến thuyền chỉ huy Thủy quân, Phù Đô đốc đang chén tạc chén thù cùng Bạch Thực Thần.
Bạch Thực thần thanh y nhạt màu, gương mặt tuấn tú thư sinh, dáng vẻ cao nhã, càng uống nhiều, lại càng mất đi huyết sắc:
- Đô đốc đại nhân, hạ quan phụng mệnh Thịnh Vương phủ đưa đến chút quà mọn, ngài có hài lòng?
Phù Đô đốc nhìn lại rương vàng ròng sáng loáng yên vị trong góc, nụ cười thập phần chân thật:
- Không dám, không dám, vô công bất thụ lộc, điện hạ đột nhiên thăm hỏi, ta liền thấy nôn nao!
Bạch Thực Thần rót tiếp chén rượu, lời nói tự nhiên như không:
- Điện hạ biết ngài đến đây vì lòng trung cùng Thái tử, liền vô cùng cảm động! Rét đến cho than không mấy kẻ, người như Đô đốc trong vạn chỉ cầu được một! Điện hạ thật lòng mến mộ!
Phù Đô đốc nghe tán thưởng, mũi nở ra đến kì lân cũng có thể chui lọt, tay vuốt chòm râu đen, ung dung cười:
- Điện hạ thật có mắt nhìn người!
Bạch Thực Thần lại tiếp:
- Bởi vụ án thuế muối oan sai hay không oan sai đều một tay Thành Vương sắp xếp! Nên điện hạ có chút chỉ điểm!
Phù Đô đốc hướng tai nghe, Bạch Thực Thần liền thì thầm.
Hồi lâu, Phù Đô đốc mắt mở to, kinh ngạc biểu tình:
- Như vậy...thật mạo hiểm! Bên Dịch Tướng quân liệu có đồng ý?
Bạch Thực Thần biết chuyện chín phần đã thành, mạnh miệng hứa hẹn:
- Dịch Tướng quân chắc chắn nghe theo, trong ngày mai sẽ đến tìm ngài!
Phù Đô đốc lại nhìn một lượt người trước mặt, vẫn không khỏi bất ngờ. Bạch Thực Thần bỏ qua ánh mắt dò xét ấy, thản nhiên đứng dậy, chấp tay cáo từ:
- Hạ quan đợi tin tốt từ đại nhân!
Bạch Thực Thần theo thuyền nhỏ lên bờ, men theo lề cỏ đến xe ngựa đã đợi sẵn. Vô độc bất trượng phu, muốn ép Thành Vương đến đường cùng tất nhiên không thể quan minh chính đại hành sự. Đông Tướng quân sẵn trong xa mã, lo lắng nhìn hắn:
- Bạch Thị lang, nếu điện hạ biết được, sợ rằng không tốt!
Bạch Thực Thần tựa vào ô cửa gỗ, nhàn nhạt biểu tình:
- Tướng quân sợ cái gì? Đại sự thành, điện hạ sẽ không chấp nhất!
Đông Tướng quân im lặng suy nghĩ, Bạch Thực Thần này vừa đầu quân đến Thịnh Vương phủ đã dám gây ra một màn chấn kinh như vậy. Trong ngoài Thịnh Vương phủ ai cũng biết Thịnh Vương lưu tâm Thục Trinh Huyện chúa. Bạch Thực Thần ngang nhiên che giấu Thịnh Vương, lấy Thục Trinh Huyện chúa làm mồi câu Thành Vương.
Mặt trăng cuối tháng sáu khuyết chỉ còn một đường nhỏ, xe ngựa lộc cộc về lại đường chính. Đâu đó có tiếng trống canh đề phòng củi lửa vang vọng.
Tháng bảy.
Mưa ngâu.
Đã bốn năm ngày mưa liên tục, trời đất đều mù trắng nước. Gia Hỷ không còn dùng băng khối làm mát nữa, nàng bắt đầu mở thử rượu hoa cúc đã ủ từ mùa thu năm trước ra. Nàng lấy bình nhỏ nhất, hồi hộp trong lòng.
Bối Lan xoa xoa tay:
- Tiểu thư, người làm vào tháng tám, đúng tháng tám mới được mở chứ!
Gia Hỷ cười cười:
- Ta thật tò mò a! Khui một bình trước, ta và muội phải uống đến say mèm!
Bối Lan gật gật đầu vui vẻ, bình rượu vừa được mở, hương thơm liền lan tỏa quyến rũ, Gia Hỷ nuốt nước bọt, hớp nhẹ một hơi.
- Tuyệt quá! Bối Lan, em đem đi hâm nóng, lại chuẩn bị một ít đồ nhắm!
Bối Lan hào hứng gật đầu, lấy ô che mưa ôm bầu rượu chạy vội sang nhà bếp.
Gia Hỷ thong thả nhìn theo, lại cẩn thận đem chậu sứ men xanh hứng nước mưa để tiếp tục ủ rượu năm nay. Chậu sứ trên hành lang tong tong từng giọt nước, nàng quay vào khuê phòng, đang muốn đổi hài ướt.
Đột nhiên, một lưỡi kiếm mỏng kề ngang cổ Gia Hỷ. Nàng kinh hoảng không thở được, lắp bắp:
- Đợi đã, nếu ngươi muốn tiền vàng, ta đều có, rất nhiều...
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang:
- Huyện chúa! Ta chỉ phụng mệnh thi hành!
Gia Hỷ nghe nhói đau ở cổ, trước mắt liền một màn đen mờ mịt, nàng không còn ý thức được gì nữa.
Đến khi Bối Lan quay vào, trong viện trống hơ trống huếch. Chậu sứ bên ngoài đã đầy ắp nước mưa. Bối Lan nội tâm dâng lên linh cảm không lành, tâm thần liền hốt hoảng.
____________________
Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả: Hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm).
https://my.w.tt/qRUPDC4sVP
Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyentop.net, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]