Gia Hỷ dừng chân trước khu khách điếm tồi tàn, từng căn phòng một san sát nhau chung một mảnh sân. Bởi vì đã sắp sang năm mới, ngoài hiên treo đầy ớt tỏi khô, lạp xưởng, thịt xông khói.
Gia Hỷ nghi hoặc quay lại trò chuyện cùng Đam Ngọc:
- Có chắc Sở Hồng Vi hẹn ta ở đây?
Đạm Ngọc gật đầu lia lịa, tiện tay đẩy cửa ngõ bằng gỗ có chút mục nát:
- Chắc chắn, không thể sai được, cả kinh thành này chỉ duy nhất khu này là cho người nghèo thuê ở!
Gia Hỷ vén váy đi vào, tuyết rơi ngập tràn trên lối đi, cũng không ai quét dọn, so với cảnh vật có phần nhếch nhác sơ sài, áo xống nàng lại vô cùng nổi bật, trân quý khôn tả. Đạm Ngọc gõ cửa một căn phòng trống, đợi thêm một lúc lâu, mới có tiếng lách cách hé mở.
Sở Hồng Vi y phục như phụ nhân ở quê, vội vàng kéo tay Gia Hỷ vào. Trong phòng thiếu hơi ấm, chỉ duy nhất một chậu than đặt gần đứa trẻ đang ngủ.
Gia Hỷ sờ tay, tuy đứa trẻ có hơi gầy, nhưng xem ra cũng không bị ốm, nàng lo lắng ánh mắt:
- Sao lại đến nông nỗi này? Thịnh Vương đối với cô nương không tốt?
Sở Hồng Vi kéo Gia Hỷ ngồi lên chiếc giường duy nhất, thì thầm:
- Không! Điện hạ vốn đã sắp xếp trang viên hạ nhân cho mẫu tử ta! Chỉ là, làm sao một Thế tử đang yên đang lành có thể nói chết liền chết! Tuy rằng đám tang được tổ chức, nhưng Vạn Quý phi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-mac-tan-thiem-dai-mac-huong/2217600/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.