Tiểu Phong lại nhận được những ánh mắt dè bĩu xung quanh. Mặc dù đầu lúc nào cũng cúi nhưng không có nghĩa là cô không quan sát những người khác. Hạ Phong hít thở đều, đi 1 mạch đến phòng nhân sự. Mọi người và nhất là trưởng phòng Trương vui mừng khôn xiết. Nhưng đằng sau hạnh phúc, là cô phải chịu sự dày vò của giám đốc đại nhân
- Hôm nay làm sao vậy? - nhìn cô không còn 1 chút sức sống, 1 cái liếc cũng không thèm nhìn anh. Tử Thiên biết đứng đó hẳn rất là muốn nói chuyện, nhưng cô hôm nay im lặng lạ thường
- Không có gì - cô lắc đầu, làm sao dám than phiền trước mặt anh
- Vậy được - anh mặc dù biết cô nói dối nhưng cũng không có nói nhiều. Đã không muốn nói nữa thì thôi
- Giám đốc, anh nói xem tại sao tôi lại bị đối xử như vậy chứ? - Hạ Phong kìm nén không nổi nữa cũng muốn bộc phát, dù sao đứng đây mãi mà không xả giận, cô sẽ có ngày bị nội thương mà chết
-..... - Tử Thiên nhướn mày nhìn cô. Chịu nói rồi? Chắc có chuyện gì chọc giận cô lắm nên mới chịu không được như vậy. Nếu thế, anh sẽ nghe
- Bọn họ tại sao lại cứ nhìn tôi như tôi là kẻ đi cửa sau vậy chứ? Tôi cũng vì bất đắc dĩ mới vào đây lại làm. Hơn nữa, ai mà không muốn có công việc ổn định. Cứ làm như.....cứ làm như tôi là kẻ cơ hội.....
Hạ Phong sau 1 hồi mắng mỏ, nhỏ dần nhỏ dần đến khi tắt hẳn, làm anh cũng bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/76051/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.