Hạ Phong tỉnh giấc trong bệnh viện, trang phục đã trở nên rộng thùng thình. Cô sờ sờ da mặt mình, bất giác thấy tay đang cắm dịch chuyền. Cơ thể cô cứng ngắc, dường như ngồi dậy cũng khó. Trong phòng trắng toát chẳng có ai cả. Nhìn xung quanh như thế này, chắc đây là bệnh viện rồi. Nhưng mà, tại sao cô lại ở đây chứ?
À, cô nhớ tối qua.....không lẽ, cả đêm qua cô không về nhà sao? Bỏ qua chuyện đó, tối qua cô đang định mò đến thang máy để ra về thì bị đám người nào đó lôi đi. Đến khi mở mắt, cô mới biết mình bị đám nhân viên nữ lôi đến phòng vệ sinh. Những người này, cô hoàn toàn không quen biết. Vì trừ những người trong phòng nhân sự, cô chỉ quen 1 số người khác
Bọn họ nói ngay vào vấn đề chính. Việc cảm thấy giám đốc thật sự quá thiên vị cô. Thiên vị ư??!!! Làm ơn, là tại tình huống đẩy cô vào đường cùng mà thôi. Mấy cô thử mà bị như vậy đi, coi thử còn có may mắn hay không? Nhưng cô không thể mở miệng mà cãi lại nổi. Bởi vì căn bản có nói, bọn họ cũng không tin, hơn nữa còn có thể cảm thấy giao thức ăn trưa cho giám đốc là 1 vinh dự lớn
Cho dù cô cố gắng thanh minh 1 chút cho mình, cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi. Bọn họ không chịu nghe cô, đẩy cô vào tường. Sau đó,....sau đó.....cô bị tạt nước, rồi bọn họ dằn mặt cô. Còn chuyện gì sau đó, cô không còn nhớ được nữa
- Bác sĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/2355096/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.