Tử Thiên tựa người vào cửa bếp, ngắm nhìn tư thế người con gái còn mặc nguyên bộ đồ nhếch nhác tối qua đặt 2 tô cháo lên bàn. Anh chậm rãi ngồi xuống ghế. Vết thương vẫn còn khiến anh phải suýt xoa, cũng may chân còn chưa đến mức tàn phế. Anh ăn muỗng đầu tiên, cũng không tệ, ăn cũng rất vừa miệng. Mỗi lúc anh bệnh, người làm nấu cháo thường rất nhạt, anh ăn được muỗng thứ 2 liền bỏ lên lầu. Tử Thiên ăn tiếp muỗng nữa
- Cô không hỏi tôi cháo thế nào sao? - anh rất ngạc nhiên. Cô thường hay xấu hổ, ngại ngùng, nếu nấu đồ ăn cho giám đốc anh, hẳn là rất muốn biết cảm nhận
- Với tính tình của anh, nếu dở hẳn đã chê lên chê xuống rồi - cô vừa ăn vừa trả lời bình thản
- Ha... - Tử Thiên ôm bụng cười. Cô gái này từ khi nào lại tự tin đến vậy. Nhưng anh cũng không phủ nhận cô nói rất đúng - Cũng không hỏi tôi tối qua có chuyện gì sao? Mà Minh Triết đâu?
- Tôi không nghĩ mình nên biết chuyện này. Tối qua tôi nhận được điện thoại của phó tổng, sau đó liền đến đây, anh ấy giao anh cho tôi rồi đi mất
- Vậy sao..... - Tử Thiên sờ sờ môi, đăm chiêu suy nghĩ
Tối qua, đi tiệc gì đó, quả thực là thất sách. Bị bọn xã hội đen đuổi riết đến tận khuya. Cho dù anh và Minh Triết cố gắng gượng cũng chỉ làm vài tên nằm bất động, vả lại còn bị thương không ít. Cũng may hắn nhanh trí, liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/2355090/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.