- Anh đi đây
- Vâng - Hạ Phong cố nặn nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt anh và Minh Triết. Nhật Bản lạnh lắm! Anh nhớ mặc nhiều áo ấm vào. Mà cô cũng đã bỏ vào vali nhiều áo ấm lắm rồi đấy. Anh phải nhớ mặc đấy. Cô đã không nhớ câu này mình đã nói với anh bao nhiêu lần nữa rồi
Tử Thiên cũng vẫy tay chào lại cô. Hạ Phong quay phắt người lại. Chỉ sợ cô cứ mãi nhìn sẽ.....sẽ chạy đến ôm anh lại mất. Cô vốn tưởng anh sẽ đi nhanh thôi. Đến ngày hôm đó ra tiễn anh, chắc sẽ không sao đâu, bởi vì anh còn công việc mà. Đến bây giờ cô mới biết, thì ra cô đã lầm rồi. Cô không nhẫn tâm để anh đi dù chỉ là công tác
Nước mắt từ khi nào đã chực rơi đầy, Hạ Phong lau, nhưng vô ích. Thậm chí càng lau, cô càng khóc nhiều hơn nước. Khóc thành tiếng. Khóc nức nở. Làm sao đây? Mới chỉ quay lưng thôi mà cô đã rất nhớ anh rồi. Vậy những ngày sau, phải làm sao đây? Cô không thể nào để anh lo lắng được. Cô phải mạnh mẽ, phải cứng rắn. Nhưng đôi lúc, cô cảm thấy rất mệt mỏi, muốn có một bờ vai để tựa vào, để dựa dẫm
-..... - nhanh như cắt, cả người cô dán vào anh. Tử Thiên mắt nhắm nghiền, đặt môi lên trán cô, thật lâu, thật lâu. Hạ Phong nước mắt đầm đìa. Sao anh còn chưa đi? Sao anh cứ làm cô thấy nhói đau đến vậy?
- Không được khóc, được không? - cô nhẹ nhàng gật đầu, tiếng nấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/2355043/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.