- Ưm..... - Tử Thiên cảm thấy cả đầu đau kinh khủng. Toàn thân nhức mỏi đến nổi không cử động nổi. anh ngồi dậy, có nhớ xem tối qua có chuyện gì - KÌ THIÊN ÂN!!!
- Hửm.....uhm.... - nghe tiếng nạt chói tai của anh, Thiên Ân chầm chậm mở mắt - chào buổi sáng
- Sao cô lại ở trong phòng tôi? - anh nhìn xuống người mình, không một mảnh vải che thân. Hơn nữa người cô cũng.....Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy? - còn nữa, tại sao....cô không mặc đồ? - Thiên Ân không vội trả lời câu hỏi của anh, cô vươn người, lấy quần áo nằm rải rác trên sàn, chầm chậm mặc vào
- Anh không nhớ sao? Không ngờ tối qua anh nhiệt tình quá, làm em di chuyển cũng khó đây này
- Cái gì? - Tử Thiên trợn mắt nhìn cô. Không thể nào có chuyện đó xảy ra được? Tối qua....anh vò nát đầu, cố nhớ chuyện xảy ra tối qua, nhưng không được
- Vô ích thôi, anh đừng nghĩ nữa. Rõ ràng tối qua chúng ta đã xảy ra chuyện đó. Nếu anh thấy có lỗi với cô người yêu nhỏ bé ở nhà thì em sẽ không hé răng đâu. Bù lại....anh phải đáp ứng em một điều kiện
- Cô muốn sao? - anh nhíu mày nhìn cô, vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin
- Về nước em sẽ nói. Chút nữa em có chuyến bay rồi. Tạm biệt anh nha! - cô hôn gió rồi rời đi
Tử Thiên càng ngày càng thấy cô ta như một ả lẳng lơ. Thật ngứa mắt! Người con gái ngày xưa đâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-khong-the-ngung-yeu-em/2355041/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.