Khi bọn ta sắp thành thân, cửa tiệm lại có một vị khách không mời đến.
Lúc đó ta vừa kết toán cho một vị khách xong, đang chuẩn bị vào sau bếp xem sao, có một giọng nói quen thuộc truyền đến, “Trầm Ngư, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi.”
Ta chợt ngẩng đầu, thấy Lưu Trường An đứng sững trước mặt, vẻ mặt vui mừng.
Bọn ta ngồi vào một góc, hắn nói hắn đã thăng quan, cả nhà đã chuyển đến kinh thành.
A bà đã bệnh mất năm ngoái, vẫn còn nhắc đến ta là cô nương tốt, là hắn đã phụ ta.
Biết ta vẫn cô đơn một mình, hắn còn mặt dày rơm rớm nước mắt kể lể nỗi khổ tương tư hai năm qua.
“Nàng đến tận bây giờ vẫn lẻ loi một mình, nhất định là trong lòng vẫn còn vương vấn ta. Hiện giờ ta và Tống Phương đã sớm xa cách lòng, ta không còn ở chung với nàng ta nữa. Như vậy, nàng gả cho ta, có thể cùng ta một đời một kiếp một đôi người, đây chẳng phải là điều nàng mong muốn sao.”
Ta không muốn hắn quấy rầy trước khi ta thành thân, giả vờ hối hận nói: “Ai nói không phải chứ, hai năm nay ta nghĩ rất nhiều, tự thấy đối với ngươi quả thật vẫn còn tình cảm.”
Lưu Trường An hai mắt sáng rực, “Đã như vậy, chúng ta thành thân ngay có được không?”
Ta rất nghiêm túc đáp lại hắn, “Được thì được, chỉ là chúng ta lâu rồi không gặp, đột nhiên thành thân thật quá đường đột. Hay là thế này, ngươi cho ta mười ngày để ta làm quen một chút. Mười ngày sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-giau-ta-cuoi-vo-ta-giau-han-lay-chong/5212551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.