Lưu ý: Hồi 1 là những kí ức đã qua được kể lại dưới góc nhìn của Vũ Tuấn Anh khi đã trưởng thành.
***
Tuổi thơ chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian có hạn định, thanh xuân ngắn ngủi thế, đời người cũng vậy. Nhưng vì cớ gì mà sự khoảng cách của hai ta lại trở nên vô hạn định?
...
Gió khẽ đưa, thổi vào phòng tôi sự thanh mát lâu ngày không gặp. Tôi dạo bước ra ngoài ban công, ngửa cổ tận hưởng cái vỗ về dịu dàng của gió trời.
"Ê, Tuấn, trời đẹp vậy mà không đi chơi à?" - đứa đang í ới gọi tôi khi tôi vừa mới ló mặt ra ngoài là thằng Đức, ở cùng khu trọ với tôi, cũng là bạn cùng khóa.
"Không đi." - tôi chầm chậm hồi tưởng lại hai lần trước đi chơi chung với nó. Rõ là nó nói nó bao cả cuối cùng lại để đứa nghèo rớt mồng tơi như tôi trả tiền.
"Không đi thật hở? Có mối mới đấy." - nó trưng ra dáng vẻ đáng thương nhìn tôi, cố gắng diễn vai một nhân vật vô tội trong vở kịch chẳng có tí chân thành nào.
"Không đi."
"Tao thề lần này nhất định không để mày trả tiền." - nó cười ngốc rồi lấy ví tiền ra như để chứng thực cho lời nói.
"Đừng có dụ tao, tao sắp chuyển trọ rồi, phải sắp xếp lại đồ nên bận lắm."
Nụ cười trên môi nó dần không còn tươi nữa, nó oán trách nhìn tôi như thể tôi vừa gây cho nó thiệt hại lớn lắm, mà thật sự là vậy.
"Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-dinh/2554706/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.